Từng Đem Tình Yêu Gửi Biển Núi

Chương 94

Ngày mười ba tháng bảy là sinh nhật Chu Gia Dã.

Nhưng vào ngày sinh nhật năm nay anh lại đăng một bài Weibo không liên quan tới mình mà là ảnh đang ôm một người cùng với quyển sổ màu đỏ, Weibo chỉ có năm chữ: [Sau này là người nhà.]

Lời ít ý nhiều, ý nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.

Duyên bạn bè của Chu Gia Dã lúc này mới được thể hiện cụ thể. Ngày hôm đó có vô số bạn bè từng làm việc với anh đã gửi lời chúc phúc, bao gồm các diễn viên, ca sĩ, người dẫn chương trình, diễn viên hài. Mạng lưới người quen của anh phủ sóng khắp mọi ngành, không chỉ những người nổi tiếng trước sân khấu mà còn cả các đạo diễn, biên kịch từng làm việc với anh phía sau sân khấu.

Trên hot search trừ Chu Gia Dã ra còn có mục liệt kê những ai chúc phúc cho anh, Chu Gia Dã đã kết hôn thì còn những ai độc thân, ngoài ra còn kéo lên hot search một mục câu chuyện khi anh hợp tác với các nghệ sĩ khác. Cư dân mạng hóng hớt đều cảm thán Chu Gia Dã kết hôn làm hơn phân nửa giới giải trí sôi nổi hẳn lên.

Trong đó người vui nhất khi thấy kết quả này là Trần Tuế Thì- đạo diễn của bộ phim “Nhà” đã làm nên thành tựu của Chu Gia Dã. Không quá lời khi nói Trần Tuế Thì là quý nhân đã chỉ đường cho Chu Gia Dã. Ông ấy là nhóm người có tiếng tăm đầu tiên vào Weibo, làm người hiền hòa lại thích chia sẻ cuộc sống, Weibo của ông ấy rất thú vị cho nên luôn có lượng fan đông đảo.

Nhưng hôm nay ai cũng phát hiện vị đạo diễn lâu năm tuổi tác đã cao này vui vẻ hơn thường ngày, mức độ sinh động của Weibo cũng cao hơn lúc trước nhiều, trả lời bình luận cũng tích cực hơn, tất nhiên là có liên quan tới chuyện của Chu Gia Dã.

Có người bình luận Chu Gia Dã trong “Nhà” của ông tìm được nhà, cuối cùng bây giờ anh cũng có nhà của riêng mình.

Đạo diễn Trần Tuế Thì đăng hai biểu cảm cười to, vui vẻ trả lời [Đúng thế đúng thế.]

Có người hỏi đạo diễn Trần đã từng gặp người kia chưa.

Trần Tuế Thì trả lời từng gặp rồi, dáng vẻ cô bé kia rất giống dáng vẻ mà Chu Gia Dã sẽ thích.

Bình luận tò mò hỏi cuối cùng thì cô gái ấy là kiểu người gì nhỉ, Trần Tuế Thì trả lời giống với trái tim của Chu Gia Dã.

Blog chính thức của Hiệu ứng cánh bướm có đăng một bài weibo riêng, chỉ có một bức ảnh duy nhất là từ những năm Chu Gia Dã mới ra mắt, khi anh còn chưa nổi tiếng và đang tham gia một bữa tiệc tối trang sức. Chu Gia Dã đứng trước tủ kính trong suốt, nhìn tủ trưng bày của thương hiệu nhỏ mà lúc đó không ai quan tâm.

Ở nơi vắng lặng giữa chốn đông người, chỉ có ánh đèn lặng lẽ soi sáng đôi vai rộng còn trẻ tuổi đã phải trưởng thành của anh , cái đầu vốn tự do phóng khoáng lại cúi nhìn con bướm trong tủ kính, toàn bộ bức tranh cùng với đôi mắt của anh trở nên cô đơn.

Con bướm nằm bên trong tủ kính đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, dường như ngay sau đó nó sẽ bay vào lòng bàn tay anh.

Anh và cô cách xa nhau đến vậy, tủ kính như đang hình thành vách ngăn kín kẽ giữa hai người họ, nhưng họ cũng ở gần nhau thế mà, gần đến nỗi trong ảnh chỉ có nhau.

Trên ảnh có một dòng chữ tiếng Anh viết tay.

The Butterfly Effect.

Hiệu ứng cánh bướm.

“Ý Ý sợ xã hội, ngay cả lúc chụp ảnh chỉ cần nhìn vào ống kính cũng sẽ không được tự nhiên, nếu có nhiều người cô ấy cũng sẽ căng thẳng, đợi sau này có cơ hội đi.” Chu Gia Dã nhìn thoáng qua bình luận trực tiếp, khẽ cười: “Có thể nói chuyện khác không, đừng nhớ thương vợ tôi mãi thế.”

Anh vừa nói xong thì bình luận trực tiếp nhấp nhô càng nhanh, tất cả đều lên án câu “vợ tôi” khoe khoang quá đi, ngây thơ như trẻ con âm thầm tuyên bố chủ quyền.

Anh thấy những dòng bình luận đó nên nhướng mày, lại không hề tự ăn năn mà còn hơi đắc ý.

Hôm nay là sinh nhật của Chu Gia Dã, anh cố tình dành hơn một giờ phát sóng trực tiếp để trò chuyện với mọi người. Hơn một năm nay anh rất bận rộn với công việc, các buổi phát sóng trực tiếp phần lớn đều là công việc được sắp xếp từ trước, hiếm khi có những buổi phát sóng trực tiếp do chính nghệ sĩ tự sắp xếp như thế này, tranh thủ ngày sinh nhật để có thể trò chuyện cùng mọi người một lúc.

Nhưng buổi phát sóng trực tiếp hơn một tiếng này cũng là thừa dịp rảnh rỗi trong lúc làm việc. Hiện tại trong phòng nghỉ chỉ có anh ở trong ống kính nhưng bên ngoài máy quay lại có rất nhiều nhân viên, họ không lộ mặt nhưng ở trong phòng phát sóng trực tiếp cũng có thể nghe được tiếng nhịn cười của họ. Không khí buổi trực tiếp rất nhẹ nhàng, bởi vì Chu Gia Dã giao lưu với mọi người chưa từng có gánh nặng thần tượng, dù là nhân viên hay là người hâm mộ thì anh đều nói chuyện với họ như bạn bè. Ngoài việc phải quản lý lời nói và hành động của mình, phong cách phát sóng trực tiếp của anh luôn giống như trò chuyện video với một người bạn mà anh đã quen từ lâu.

"Câu hỏi tiếp theo được không?" Chu Gia Dã âm thầm vui vẻ xong thì hỏi nhân viên.

Nhân viên vội vàng rút một câu hỏi ngẫu nhiên, sau khi nhìn rõ thì bắt đầu nhịn cười, Chu Gia Dã thấy cậu ta thế này liền đoán được là câu hỏi gì. Anh nghiêng đầu, vẻ mặt như nhìn thấu tất cả, bất đắc dĩ cười nói: “Đọc đi.”

“Nếu bận rộn công việc khiến anh quên mất ngày kỉ niệm kết hôn, anh sẽ làm gì?” Nhân viên vừa đọc vừa nhịn cười.

Chu Gia Dã nghe xong thì tức cười, anh từ từ nhắm hai mắt lại, cười một lúc lâu mới ngồi thẳng dậy xem phòng phát sóng trực tiếp.

Nội dung của những bình luận trực tiếp chạy ngang màn hình lúc này đều là ha ha ha.

Lời nói của anh mang theo sự uy hiếp, hỏi những khán giả trong phòng phát sóng: “Ai hỏi câu hỏi này, đứng ra tôi xem.”

Bình luận trực tiếp không chê chuyện lớn, ồ ạt bình luận em em em.

Anh nhìn một chuỗi em em em trong màn hình trực tiếp, khẽ gật đầu, hiển nhiên là không tin, dù bị đưa vào thế khó nhưng anh vẫn cười đáp: “Nhiều người như vậy đúng không?”

Anh tỏ vẻ cam chịu: “Mọi người nghĩ thế nào mà hỏi được vấn đề này thế?”

“Sao tôi bận mà quên được?”

Nhân viên bên cạnh nói chen vào: “Lỡ như thì sao?”

Mọi người lại nhịn cười.

Chu Gia Dã nhìn bọn họ, ánh mắt vờ như hung dữ: “Các cô cậu cũng đến gây sự à? Câu hỏi này là do mấy người viết đúng không?”

“Không có không có, ông chủ xem như tôi chưa hỏi nha.”

“Tôi bận quên thì các người không nhắc tôi sao?”

“Nhắc nhắc, chắc chắn nhắc.”

Đùa thì đùa nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời: “Tôi không quên đâu, sao có thể tùy tiện quên được, có lẽ trước đó vài ngày đã bắt đầu chờ mong rồi. Đời người có mấy lần mười năm, hiện tại cô ấy gần như đã chiếm một nửa cuộc đời tôi rồi.”

Lúc này anh thấy trong bình luận có người nói “Nửa đời kia là bóng rổ”, anh cười đáp: “Đúng rồi, một nửa khác là bóng rổ. Lúc trước tôi đi học rất thích bóng rổ, một ngày không sờ đến bóng rổ sẽ khó chịu, nghĩ trăm phương nghìn kế để ra ngoài chơi bóng rổ. Lúc ấy chủ nhiệm lớp mười nắm được thóp của tôi nên dùng bóng rổ uy hiếp tôi học tập cho giỏi, chỉ cần thành tích thi tốt thì sẽ mặc kệ tôi chơi thế nào cũng được, vì thế học kì đó tôi rất cố gắng, đến cuối kỳ cũng không đụng tới bóng rổ.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Tôi có hứng thú với rất nhiều thứ, nhưng thật sự thích thì rất ít, một khi thích sẽ rất cố chấp, đến mức mọi người đều biết đó là điều rất quan trọng với tôi, bóng rổ cũng thế, diễn kịch cũng thế, đó đều là lựa chọn của tôi.” Anh dừng lại một chút, dưới sự chú ý của hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, anh cụp mắt, cả người tỏa ra sự ấm áp dịu dàng: “Cô ấy cũng là lựa chọn của tôi.”

“Bóng rổ và Nhất Nhất sao? Đương nhiên chọn Nhất Nhất, lúc tôi thích bóng rổ nhất là lúc mười sáu tuổi, mặc dù bây giờ cũng thích nhưng tôi đã có lựa chọn quan trọng hơn rồi.”

“Sau này Nhất Nhất là người nhà của tôi, cô ấy không chỉ chiếm nửa cuộc sống mà sẽ chiếm hết cả đời tôi.” Anh giơ tay lên khoe trước ống kính, trên ngón tay anh đeo một chiếc nhẫn, sau khi anh thả tay xuống liền cụp mắt vuốt chiếc nhẫn, đuôi mắt khẽ cong lên: “Cái này không thể hình dung đơn giản bằng từ thích, ngoài trách nhiệm, tôi đã đồng ý cho cô ấy một ngôi nhà nên không thể nuốt lời được.”

“Nhưng nếu tôi thật sự rất bận đến nỗi quên đi ngày kỉ niệm thì cô ấy cũng sẽ không trách tôi, cô ấy còn lo lắng tôi bận bịu mệt mỏi, cho nên tôi cũng không thể quên, tôi không muốn cô ấy quá lo lắng. Thật ra Nhất Nhất là người rất dịu dàng và ấm áp, ở bên cạnh cô ấy tôi có cảm giác giống như được về nhà, có thể không kiêng dè làm chính mình, thả lỏng mọi mỏi mệt và lo nghĩ.”

“Đạo diễn Trần nói như vậy sao? Trong bình luận của ông ấy à?”

Chu Gia Dã nhìn thấy trong bình luận trực tiếp có người nhắc tới câu trả lời của Trần Tuế Thì.

Anh bận rộn cả ngày, bây giờ có chút thời gian rảnh rỗi lên phát sóng trực tiếp. Những bài đăng trên Weibo hôm nay hầu như đều được nhân viên chọn đọc cho anh nghe, tất nhiên anh biết về việc chuyển tiếp của Trần Tuế Thì, nhưng anh không có thời gian để đọc những câu trả lời tiếp theo của ông ấy trong phần bình luận.

Sau khi anh thấy bình luận trực tiếp nhắc đến chuyện đó thì bèn đi xem Weibo của đạo diễn Trần Tuế Thì, bởi vì hôm nay ông ấy hoạt động rất sôi nổi nên kéo xuống một hồi vẫn không tìm thấy bình luận được đề cập trong những bình luận chạy ngang màn hình.

Kéo một hồi, tới lúc bình luận chạy ngang màn hình đúng lúc hô dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn thấy bình luận mà mọi người đang bàn tán.

Khi được hỏi Nhất Nhất là người như thế nào, Trần Tuế Thì trả lời rằng cô giống trái tim của anh.

Trong lúc phát sóng trực tiếp có quá nhiều người, mặc dù đã quen đối mặt với ống kính nhiều năm nhưng giờ phút này Chu Gia Dã vẫn phải tự kìm nén một vài giây, cuối cùng không thể nhịn nổi, quay mặt đi mỉm cười, muốn giấu độ cong ở khóe mắt bờ môi để che giấu suy nghĩ trong lòng.

Nhưng anh càng muốn giấu thì động tác tránh đi kia lại càng che càng lộ.

Một lúc sau anh mới bình tĩnh lại, quay về trước ống kính, bình luận trực tiếp chạy ngang màn hình đều đang cười ghẹo dáng vẻ kìm nén của anh. Trong mắt anh vẫn còn nụ cười rạng rỡ chưa tan, qua ống kính có độ phân giải cao, mọi người dựa vào chương trình giải trí lần trước nên đồng loạt nhìn vào tai anh, quả nhiên thấy chóp tai hơi ửng đỏ.

Khuôn mặt vô cùng có tính xâm lược trước ống kính giờ đây lại nổi bật lên đôi mắt toát ra ánh sáng mềm mại, giống như một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi vì một lời nói của đối phương mà trái tim bồi hồi cả một mùa hè, dù mơ hay tỉnh đều sẽ nhớ tới khuôn mặt của người ấy.

Đương nhiên Chu Gia Dã đã thấy những bình luận trực tiếp chế giễu mình, anh cũng không phản bác những nội dung nhấp nhô thật nhanh kia, cũng không đùa giỡn cho qua, anh cứ thản nhiên tựa vào ghế sofa xem bình luận.

Nhìn một lúc lâu, anh không hề phát cáu mà nói: “Được rồi đừng cười nữa.”

Khuôn mặt bất cần đời, thật sự không hề nóng nảy.

Biết sao được nữa, khi đó thật sự là điểm chí mạng của anh, là điểm chí mạng mà anh tự chọn, đến tận sau này vẫn thế. Rõ ràng tất cả những người hiểu anh đều nhìn ra được, nhưng anh vẫn muốn tự nói cho cả thế giới rằng mình có điểm yếu.

Mấy hôm nay anh không ở Đế Đô, buổi tối xong việc đã hơn mười giờ, một chút nữa là sẽ đến giờ ngủ của Lâm Ý, anh không muốn đảo loạn thời gian nghỉ ngơi làm việc của cô nên chỉ gọi một cuộc điện thoại ngắn.

Khi đó cô đã ở trong chăn chuẩn bị ngủ, cô nằm nghiêng trên gối gọi video với anh. Ánh đèn sao ở đầu giường nhẹ nhàng thắp sáng một góc phòng, đồ dùng trên giường là anh và cô cùng chọn. Cô yên tĩnh, đôi mắt mơ màng buồn ngủ nằm trong nhà của họ, yên tĩnh nhìn anh. Bởi vì cô sắp ngủ nên giọng nói rất nhẹ nhàng, ngoan ngoãn khiến người ta cảm thấy an tâm, dường như chỉ cần một cuộc điện thoại ngắn ngủi như vậy cũng đủ rồi.

Sau khi quấn lấy Lâm Ý, bảo cô nói nhớ anh hết lần này đến lần khác thì anh mới cúp máy, khi đó anh đã mong ngóng tới ngày xong việc để về nhà gặp cô.

Nhưng sau khi anh ghi hình xong, họ không thể đón sinh nhật đầu tiên sau khi kết hôn. Sau khi trở về nhà mọi chuyện không suôn sẻ.

Khi đó đã hơn mười giờ, mỗi ngày Lâm Ý đều đi ngủ đúng mười giờ ba mươi, để không làm xáo trộn giờ giấc sinh hoạt của cô, anh vội vàng quay về, hi vọng có thể về nhà trước mười giờ rưỡi.

Trong phòng khách không có ai, lúc ấy Lâm Ý đã tắm xong, đang nằm trong chăn. Thường ngày cô đều đọc sách rồi ngủ nhưng hôm đó trong nhóm bạn cùng phòng rất nhộn nhịp, nguyên nhân là Hứa Tiểu thích xem trai đẹp, dưới sự thúc đẩy của dữ liệu lớn liền tìm thấy được một anh đẹp trai, nhận ra anh đẹp trai này là bạn học cấp ba, cô ấy rất bùi ngùi, không ngờ bạn học nam cấp ba ngồi cạnh bình thường không có gì đặc biệt mà bây giờ lại thoải mái trong buổi phát sóng trực tiếp như vậy.

Các cô trò chuyện trong nhóm rất nhiệt tình, tin nhắn trong nhóm không dứt, lúc đầu chỉ là chuyện bình thường của hội con gái vì thích chia sẻ trai đẹp, cũng vì nhìn thấy người quen nên trò chuyện càng hăng, sau đó bắt đầu chia sẻ cho chị em ngắm nhiều trai đẹp hơn.

Các cô ấy xem thấy gì đẹp sẽ @ nhau trong phần bình luận, Lâm Ý vừa mở phần mềm video ngắn lên đã nhận được hơn chục cái @, cô có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cảm thấy khó chịu khi nhìn các tin chưa đọc, hơn nữa các cô ấy bàn tán trong nhóm rất phóng đại, cô cũng tò mò bấm vào xem nó thú vị đến mức nào.

Kết quả bấm vào rồi mới thấy đúng là thú vị thật.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Chu Gia Dã đẩy cửa phòng ngủ đi vào, đúng lúc nghe được nam MC kia trầm giọng nói: “Cục cưng, thích nghe anh gọi là chị sao? Chị ơi, anh cũng thích chị ~”

“Vừa rồi không phải đã nhìn xương quai xanh rồi sao, sao cục cưng lại muốn xem nữa?”

“Cảm ơn cục cưng tặng tim tim nhỏ, moaaaa~”

Điện thoại bỗng nhiên bị rút đi, Lâm Ý hơi ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt sầm sì của Chu Gia Dã, anh cúi người chống một tay lên giường, tay kia cầm điện thoại lướt xem, nhướng mắt nhìn cô.

Sắc mặt anh khó coi, giọng nói cũng lạnh lùng: “Bình thường em ở nhà cũng xem cái này à?”

Nguy hiểm hơn là phòng phát sóng trực tiếp trong điện thoại di động vẫn còn tiếp tục, chủ phòng vẫn đang trầm giọng rõ ràng có ý trêu chọc người ta, vừa nghe chỉ cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, lúc này đối mặt với câu chất vấn của Chu Gia Dã nên cô càng nghe càng hoảng hốt.

Lâm Ý vội vàng ngồi dậy, cô muốn lấy lại điện thoại để tắt đi nhưng Chu Gia Dã nhấc tay không để cô chạm vào điện thoại, bình tĩnh nhìn cô, không hề lay chuyển.

Cô đành phải giải thích trước: “Em không có… Bình thường em không xem cái này, là bạn cùng phòng của em hay xem, thấy có video ngắn thú vị sẽ @ cả nhóm, em mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, nhìn thấy chấm đỏ tin chưa đọc thì khó chịu.”

“Nhấn vào đọc tin nhắn là được, không cần bấm vào xem video.”

“…” Cô khẽ nói: “Em thừa nhận mình hơi tò mò, Hứa Tiểu nói đây là bạn học cấp ba của cô ấy, biến hóa rất lớn, cấp ba không phải như thế nên em mới hơi tò mò.”

“Nếu tò mò thật thì xem hết video chưa đủ, em còn đi xem phát trực tiếp?”

“Xin lỗi mà… Em không xem, anh tắt trực tiếp đi được không.”

Trong lúc họ nói chuyện, giọng nam kia vẫn luôn vang lên, giọng anh ta cố tình hạ thấp vừa kêu cục cưng và chị gái, giống như không ngừng châm dầu vào lửa.

Cũng may lần này Chu Gia Dã không phản đối nữa, anh tắt phần mềm video ngắn, ném trả điện thoại lại cho cô, âm thanh trực tiếp như dầu châm vào lửa im bặt, im lặng bao trùm trong phút chốc.

Nhưng anh không nói thêm gì nữa, đứng thẳng người định bước đi, anh kéo mạnh chiếc cổ áo sơ mi khiến anh cảm thấy chật chội khó chịu.

Lâm Ý nhanh tay lẹ mắt nắm chặt tay anh, anh ở cạnh im lặng không nói chữ nào.

Lâm Ý vội dựa tới ôm chặt anh, bởi vì anh đứng nên khoảng cách chênh lệch lớn, Lâm Ý ôm chỉ đến eo anh, nói chuyện với anh phải ngửa đầu lên, cô tròn mắt nhìn anh, muốn dùng giọng nói mềm mại để giải thích: “Bình thường em không xem, lần này là lần đầu tiên, còn đúng lúc bị anh thấy nữa, bình thường em không xem những thứ này.”

“Sau này em cũng không xem, anh đừng giận nha.” Giọng nói của cô chứa đầy sự cam đoan rất chân thành.

Lần này cuối cùng anh cũng nói chuyện nhưng còn không bằng im miệng: “Vì sao không xem, em thích thì cứ xem thôi.”

Anh gỡ tay cô ra sau đó cởi nút áo, lấy đồ vào phòng tắm, quần áo cởi ra ném sang bên cạnh.

Mấy phút sau, Lâm Ý đến cửa phòng tắm, đẩy cửa mới phát hiện của phòng tắm bị khóa trái.

Cô thoáng ngơ ngác, đẩy lần nữa, thật sự khóa trái không đẩy được.

Cô áp vào cửa gọi anh: “Chu Gia Dã, sao anh đi tắm lại khóa cửa?”

Tiếng nước ngừng lại một chút, anh ở trong đáp: “Bớt nhìn trộm anh đi.”

“?”

Tiếng nước lại tiếp tục.

Lâm Ý đứng ở cửa một hồi lâu, Chu Gia Dã không hề có ý muốn mở cửa cho cô.

Cô cũng không đi, bèn ngồi xổm ở cửa phòng tắm.

Chu Gia Dã tắm xong sấy khô tóc, anh đẩy cửa ra cúi đầu nhìn thấy người ngồi xổm ở cửa, anh im lặng một hồi mới hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Em không biết.” Cô quay đầu ngước nhìn anh: “Cuối cùng anh cũng tắm xong.”

Anh mím môi một hồi lâu, cúi người ôm cô lên. Quay lại giường, anh nhét cô vào chăn, quay người muốn đi tắt đèn lại bị cô ôm lấy từ phía sau.

Anh tắt đèn xong quay lại, cô thuận thế chui vào ngực anh ôm không buông tay. Cuối cùng anh mới đành chịu thua, thở dài bảo: “Mười một giờ, ngủ thôi.”

“Sao anh có thể đi tắm mà còn khóa cửa chứ?”

“Ngày mai tính sổ với em, muộn lắm rồi, thành thật đi ngủ cho anh.”

“Không ngủ được.”

“Không ngủ được cũng ngủ cho anh.”

Lâm Ý muốn nhướng lên hôn anh nhưng bị anh nhận ra nên nghiêng mặt đi, anh nắm cằm cô không cho động đậy: “Đi ngủ, nghe không hả?”

“Anh hôn em một cái em mới ngủ.”

“…”

Một hồi lâu sau, Chu Gia Dã cam chịu nhào qua hôn lên môi cô một cái: “Được chưa?”

Lâm Ý thuận thế đụng lên môi anh hôn liên tục, tay anh dừng giữa không trung, cuối cùng cũng thỏa hiệp ôm lấy cô, để cô tự do dây dưa. Đợi đến khi cuối cùng cô cũng hôn xong, hơi thở của anh hơi bất ổn nhưng vẫn giữ vững tỉnh táo nói: “Ngủ đi, không thì lát nữa lại mất ngủ.”

Cô ôm anh không buông, khẽ kháng nghị: “Không ngủ.”

Anh im lặng một giây lát.

Giằng co trong im ắng, cô dùng đùi cọ lên chỗ phản ứng của anh: “Rõ ràng anh cũng không muốn ngủ.”

Anh nắm chặt cái đùi đang làm loạn của cô, xoay người đè lên nhìn cô đầy nguy hiểm: “Nhất định muốn tính sổ đêm nay sao?”

Lâm Ý ôm cổ giải thích với anh: “Anh đừng giận, em thật sự không thích những thứ đó, bọn họ không đẹp bằng anh.”

“Ừm.”

“Giọng nói cũng không êm tai như anh.”

“Vậy sao?”

“Dáng người cũng không đẹp như anh.”

Anh ấn cái tay đã luồn vào của cô, không cho cô động bậy bạ. Lâm Ý hôn anh một cái: “Chu Gia Dã tốt như vậy, sao em thích người khác được chứ?”

Dường như giờ sắc mặt anh mới tốt hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như băng: “Thay đổi xưng hô.”

“Đổi cái gì?”

Cô biết rõ còn cố hỏi, anh cũng lười đối phó, cứ im lặng chờ.

Được rồi, hôm nay nghe anh hết.

Lâm Ý hôn anh một cái: “Ông xã.”

Lúc này anh mới buông tay đang ấn tay cô ra, cô lập tức vui vẻ đi vào. Nhưng nụ hôn của anh cũng dồn dập rơi xuống, từ môi vai đến cổ, vừa nặng về vừa ngột ngạt, mang chút chán nản, anh nhấc chân cô lên, dùng cách cọ xát dài đằng đẵng mà cô luôn thấy xấu hổ nhất.

Mà hết lần này tới lần khác cô không thể chống đối như bình thường, cuối cùng khi cô phát ra âm thanh đứt quãng thì mới kết thúc, mà anh liếm môi cười, hả hê đắc thắng như tên yêu nghiệt nếm được món ngon.

Trong ánh sáng mờ ảo, anh dùng đốt ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, động tác chậm rãi chậm rãi hoàn toàn trái ngược với động tác không thể chống lại vừa rồi, nhẹ nhàng đến mức có vẻ tà ác, như thể anh đang hài lòng với kiệt tác của chính mình.

Ngón tay anh vuốt ve vành tai cô, lúc này mới cười nhẹ, lại nhìn vào mắt cô: “Ý Ý, nhanh thế đã không kiên trì được rồi à, anh chỉ mới bắt đầu tính sổ thôi đấy.”
Bình Luận (0)
Comment