Tung Hoành Dị Thế

Chương 20

La Dực rất không kiên nhẫn đá cái mông tròn của Bắc Thần Quỳnh, miệng không ngừng giục, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu lên người hắn làm cả người hắn sáng bừng, bộ y phục màu lam nhạt bằng vải thô nhưng không giấu được thân hình rắn chắc mà cũng mang lại cảm giác dễ chịu mà thoải mái, dù đã thay đổi khuôn mặt nhưng khí chất lại vô cùng kiêu ngạo mà tự tin

"Này nữ nhân! Dậy mau! Trời sáng rồi! Ai cũng đang chờ ngươi đấy!" Tần Thiên Minh thì đang cầm cái bản đồ, không ngừng ngó nghiêng rồi nhìn Bắc Thần Quỳnh một chút. Mà tại sao bọn hắn lại có bản đồ và y phục thì phải quay lại nửa canh giờ trước

-o0o- Ta là đường phân cách nửa canh giờ -o0o-

"Phong ca! Chúng ta không thể cứ mặc mấy bộ quần áo đã sớm rách như thế này, người dân không nghĩ chúng ta là ăn mày thì chắc cũng nghĩ là kẻ bị bại não" Tư Mạnh Quân bắt đầu thao thao bất tuyệt, lại còn rất phối hợp với hành động chỉ loạn cơ thể của mình.

"Cũng phải, vậy thì chúng ta đành làm đạo tặc một bữa vậy" Tôn Hàn Phong đang nhắm mắt suy nghĩ gì đó thì mở mắt ra nhìn huynh đệ của mình rồi mỉm cười. Tần Thiên Minh nghe xong cũng nhíu mày hỏi Hải Nhất Nam đang lười nhác nằm trên cây

"Nhất Nam! Quanh đây có không?" Hải Nhất Nam đôi mắt đang đen nhánh bỗng trở thành màu cam trong veo, hắn giương mắt nhìn xung quanh thì nhảy xuống khỏi cành cây, đứng bên cạnh Tần Thiên Minh mà đôi mắt đã trở lại thành màu đen. "Phía Nam cách đây chừng mười ba cây có một trại sơn tặc" Tần Thiên Minh không nói gì gật đầu rồi tự dưng biến mất không một tiếng báo trước, cả Tư Mạnh Quân và Hải Nhất Nam cũng biến mất theo

Mà cách đó mười ba cây, tại một bãi đất trống, rất nhiều lều trại dựng lên bỗng xuất hiện ba thân ảnh quỷ dị. Mấy tên lính gác vừa thấy thì đã mém bị dọa cho ngất xỉu, còn vài tên còn giữ vững tinh thần thì bản năng đạo tặc trỗi dậy

"Các ngươi là ai? Sao dám đến đây gây rối?" Mà Tư Mạnh Quân thì vô cùng vô lại nói "Bọn ta không có đến để phá, chỉ muốn xin ít đồ mà thôi, hắc hắc" Tên lính gác giận đến đỏ mặt, dự định triệu hồi Kiếm Khí thì cả người đã bị đông cứng không thể cử động, Tần Thiên Minh cười nhạt, khuôn mặt thập phần bình thường nhưng khí chất lại mang theo sự nguy hiểm và cao cao tại thượng

"Tốt nhất là nên im lặng nếu còn muốn giữ cái mạng nhỏ"

Hải Nhất Nam nheo mắt nhìn xung quanh rồi cười với Tư Mạnh Quân "Quân ca a! Chúng ta vét hết đi" Và Tư Mạnh Quân gật đầu trong bao ánh mắt như muốn giết người của mấy tên lính gác. Nửa khắc trôi qua, trên tay của bọn hắn là một bọc bự đựng rất nhiều y phục và tiền bạc, dưới chân bọn hắn là rất nhiều tên nam nhân quần áo đã bị trấn lột hết, còn rất thảm thương cầu xin

"Lạy trời các hạ rủ lòng từ bị, bọn ta là đạo tặc cướp vì chính nghĩa, nào có làm gì nên tội mà các hạ nỡ lấy hết của bọn ta"

"Các hạ đã lấy xong hết rồi, không lẽ còn muốn xương máu của bọn ta?"

Và rất nhiều câu nói hiện ra, mà bọn hắn vẫn nhởn nhơ như không. Sau khi thấy ba thân ảnh đã mất hút, bọn đạo tặc lúc này mới thở ra, những người kia thật sự rất đáng sợ! Lấy hết bạc và ngân lượng còn mặt dày bắt bọn hắn cởi y phục, cởi xong dường như còn muốn rút xương lột da bọn hắn. Bọn hắn bây giờ đã gặp đạo tặc chân chính a! 囧 Nhớ lại cái cảnh một người trong bọn hắn chỉ tùy ý giơ ngón tay cũng đánh bay được cả năm tên to lực lưỡng. Thân người bọn đạo tặc không bất giác mà run lên

-o0o- Tôi là đường phân cách hiện tại -o0o-

Đó là toàn bộ nguồn gốc của đống y phục và đồ vật bên cạnh bọn hắn, bọn hắn đi trừ gian diệt ác a! Chỉ là thu thêm một chút chiến lợi phẩm mà thôi! Bắc Thần Quỳnh lơ mơ tỉnh dậy, thấy được mười ba bộ mặt đang nhìn mình thì không tự chủ mà tim đập mạnh, nàng làm sao gì sao?

"Dậy mau đi, bọn ta đưa cô về phủ. Cô đã hết giá trị rồi" Tần Thiên Minh mặt không đổi sắc nói, Bắc Thần Quỳnh nghe xong cực kì vui vẻ nhưng lại cảm thấy kì lạ, bọn họ đưa nàng về bằng cách nào? Tần Thiên Minh nhướn mi thì Bắc Thần Quỳnh đã thấy mình đứng ở trong phủ, rừng rập đã không còn, chỉ còn thấy những ánh mắt kinh hoàng của bọn nha hoàn! Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đoạn Triết Cường mặc xong bộ y phục màu xám thì vuốt những lọn tóc sang một bên rồi nói "Có sát khí không nhỏ xuất hiện, nhưng là của hai tiểu hài tử, hình như bị thương"

Tống Vô Kỳ đang trầm mặc nghe xong cũng nhếch môi nói "Tiểu hài tử? có sát khí? Không tệ" Đôi con ngươi luôn mang theo tia âm lãnh bỗng lóe sáng làm người khác không thể hiểu được con người này rốt cuộc có toan tính gì

"Phía Bắc, ba thước" Hải Nhất Nam cũng lên tiếng, giọng nói vẫn mang theo tư vị lười biếng, tựa như một vị khách xem kịch vui, nhiều lắm đóng góp cho vở kịch vài thứ cho mọi thứ thêm phần hay hơn!

Tần Thiên Minh phủi bụi bộ y phục xong cũng mỉm cười, hắn vươn tay thì mười ba người đã biến mất vô tung vô ảnh, rồi bỗng xuất hiện trước mặt hai người mà Đoạn Triết Cường nhắc tới. Đó là một cặp song sinh, người trong có vẻ trưởng thành và trầm tĩnh thì đang ôm người trông có vẻ hiền lành hơn. Nhưng mà cả hai đều bị thương không ít.

Nam hài trông lớn hơn thì vận bộ hắc y, trên người lấm lem máu, khuôn mặt tuấn mỹ góc cạnh dù tuổi chưa lớn nhưng đã tiêu sái hơn người. Ngũ quan tuấn dật kết hợp để lộ ra phong thái ngạo mạn mà không khuất phục trước bất kì ai. Đôi con ngươi kiên định mà cũng gai góc, còn nam hài trông nhỏ hơn thì vận bạch y đã nhiễm một tầng máu tươi. Khuôn mặt tương tự, chỉ là có phần mềm mại và hòa nhã hơn, hàng lông mi dày khẽ run làm người khác rung động.

Mặc Tề Vũ trừng lớn mắt nhìn đám người kì lạ bỗng xuất hiện không báo trước này, nhưng hắn nhìn mãi cũng không ra được tu vi của họ, hắn còn có thể mơ hồ cảm nhận được đám người này rất không bình thường! Có thể đến không tiếng động như thế đích thật không phải là kẻ yếu! Nhưng đám người này đến với ý đồ gì?

Hải Nhất Nam nhìn sơ qua cặp song sinh, đôi mắt hơi ánh lên vẻ kinh ngạc nhưng thay vào đó là tràn ngập tư vị hứng thú, hắn mở miệng, giọng nói trầm hơi khàn tựa như một con mãnh thú nhưng làm người khác cảm thấy hắn là người có thể tin cậy được "Hai người này đích thật thiên phú rất cao, bất quá một người không thể nói, một người không thể nhìn"

Mặc Tề Vũ không thể nói chuyện nên chỉ có thể nhìn Hải Nhất Nam với ánh mắt đề phòng và tìm tòi, hắn bây giờ đã cạn kiệt sức rồi! Cũng không thể đứng dậy nổi chứ đừng nói chi là chạy trốn khỏi những người này. Thôi thà ở đây để xem họ rốt cuộc là bạn hay địch có vẻ hợp lí hơn.

"Bẩm sinh hay trúng độc?" Đồ Thiết Kiệt cũng rất hứng thú hỏi, bây giờ chỉ còn lưu lại Tư Mạnh Quân, Đồ Thiết Kiệt, Nhiễm Viên Hoàng và Hải Nhất Nam, những người kia đã đi tìm chút thức ăn và nguồn nước, dù sao thì nhìn cặp song sinh này hẳn đã kiệt sức rồi đi!

Mặc Tề Viên hơi cựa mình, hắn nghe có thanh âm nói chuyện nhưng do không thể nhìn thấy gì nên chỉ có thể tập trung lắng nghe, Mặc Tề Vũ thấy vậy càng ngày càng đề phòng hơn.

"Trúng độc! Đã ngấm hai phần ba rồi, muốn cứu e rằng bọn hắn sẽ chịu không ít thống khổ" Hải Nhất Nam nhún vai, lắc đầu rồi nhảy lên thân cây tùy ý nhắm mắt.

"Dĩ độc trị độc, chỉ còn cách đó mà thôi" Tư Mạnh Quân thở dài, vỗ vai Đồ Thiết Kiệt một cái rồi cũng lặng lẽ đứng ra một góc mà suy tư thứ gì đó. Nhiễm Viên Hoàng hơi nhìn cặp song sinh rồi lại nói "Nên hỏi ý kiến bọn họ trước thì hơn"

Đồ Thiết Kiệt nghe lời ngồi xổm xuống mà không để ý hình tượng, nhìn thẳng vào mắt của Mặc Tề Vũ mà nghiêm túc hỏi "Ta nói này, nếu như ta giúp các ngươi giải độc, giúp các ngươi báo thú kẻ đã hại các ngươi ra nông nỗi này, các người có nguyện ý làm bằng hữu cùng bọn ta kề vai sát cánh không? Nhưng ta nói trước, một khi đã làm bằng hữu với bọn ta, tay của hai ngươi buộc phải nhiễm không ít máu tươi, vì bọn ta cũng không phải người lương thiện gì đâu"

Nhiễm Viên Hoàng cũng nhìn sâu vào từng biểu hiện của hai người này, dù sao thì bọn hắn cần chính là sự trung thành tuyệt đối, đây không phải thế giời của bọn hắn, bọn hắn cũng không nắm rõ nó. Nhưng bọn hắn biết, chỉ cần nàng ở đây, bọn hắn đều sẽ truy tìm nàng cho đến khi thấy nàng mới thôi. Nhưng bọn hắn sẽ làm thật chậm rãi, để đến khi nàng đã về với tầm mắt của bọn hắn, nàng không cần phải lo nghĩ bất cứ thứ gì nữa, cứ sống an nhàn là được.

Mặc Tề Vũ nhìn sâu vào đôi mắt không có lấy một tia nói dối nào, hoàn toàn nghiêm túc thì trong lóng bỗng có một cảm giác gì đó thôi thúc hắn tin tưởng những người này. Mặc Tề Viên nghe được câu nói đó cũng là hoang mang không ít, vội kéo y phục của Mặc Tề Vũ. Mặc Tề Vũ nhìn đệ đệ của mình, vì những kẻ đó mà đôi mắt đã mù lòa, hắn còn không tức giận? Thậm chí là có kẻ có thể báo thù cho bọn hắn, bọn hắn bán mạng cho kẻ đó cũng được.

Mặc Tề Vũ ra sức gật đầu, Mặc Tề Viên thấy ca ca mình đã đồng ý thì cũng không ý kiến gì, lẳng lặng dỏng tai lắng nghe tiếp. Đồ Thiết Kiệt cười nhạt nói "Ta đồng ý cứu hai ngươi, nhưng hai ngươi chịu được đau đớn không? Nó sẽ đau tới tận tâm can, tới tận xương tủy của các ngươi đấy"

Mặc Tề Viên lúc này đã vội nói, dù không thấy nhưng hắn cũng cảm nhận được những người này có thể tin cậy "Bọn ta chịu được!" Mặc Tề Vũ cũng gật đầu rồi chăm chú nhìn Đồ Thiết Kiệt. Đồ Thiết Kiệt cười hài lòng rồi cắn ngón tay, nhưng duy chỉ có hai giọt máu rớt ra ngưng tụ thành hai viên minh châu cỡ hạt đậu màu đỏ sẫm lai chút đen.

Đồ Thiết Kiệt cầm hai viên minh châu, rồi nhét vào miệng hai huynh đệ họ Mặc không chút lưu tình, viên minh châu không mùi không vị nhưng lại thanh lãnh mát rượi. Hai người bọn hắn có thể cảm nhận được viên minh châu này không ngừng đi khắp cơ thể bọn hắn rồi dừng lại ở nơi độc tố tích tụ.

Viên minh châu chợt tan ra thành chất lỏng, ngấm vào trong da thịt tạo ra sự đau đớn đến buốt xương, cả cơ thể như chìm trong hàn đàm tích tụ ngàn năm. Nhưng khoảng một khắc sau thì sự lạnh giá được bao phủ bằng sự thống khổ tới tận ngũ tạng. Nó như thiêu đốt cả linh hồn người, chất lỏng đó ngấm vào xương cốt rồi chạy khắp cơ thể, độc tố mà bọn hắn tích tụ mấy ngày nay như bị thứ chất lỏng ấy nuốt cấu xé rồi hoàn toàn trở thành một phần của chất lỏng.

Càng lúc càng đau đớn, bọn hắn tựa như muốn nhảy dựng lên nhưng cơ thể đã không còn sức, muốn gào thét nhưng lại bị cái gì đó chặn lại. Càng lúc càng thống khổ, cả cơ thể như bị thiêu cháy, đến xương cốt cũng muốn tan thành nước. Rồi lại có cảm giác như có hàng vạn mũi dao đang không ngừng đâm chọt bọn hắn. Trên trán mỗi người đều đã phủ một tầng mồ hôi cực dày, nhưng hai người này vẫn kiên quyết chịu đựng làm Đồ Thiết Kiệt trong lòng sinh ra mấy phần hảo cảm

Sự thống khổ này kéo dài đến nửa canh giờ mới hết, lúc mà chất lỏng ấy như đã hoàn toàn dung nhập với cơ thể của bọn hắn thì bọn hắn cũng đã hoàn toàn không còn chút sức nào. Nhưng bọn hắn lại mơ hồ cảm nhận được rằng chất lỏng này đã cải tạo không ít thứ trong người bọn hắn, còn làm cho bọn hắn như thông thoáng hơn.

"Tốt lắm! Rất đáng khen! Bất quá các ngươi không nên mở miệng hay mở mắt, khoảng hai canh giờ rổi hẳn làm. Còn bây giờ thì Hoàng ca giúp các ngươi một chút" Đồ Thiết Kiệt vỗ tay tán thưởng rồi cười với hai huynh đệ họ Mặc, Nhiễm Viên Hoàng cũng nhẹ giọng nói

"Đừng kinh ngạc" Nói xong rồi rất nhiều sợi chỉ bạc bao lấy toàn bộ cơ thể của hai huynh đệ làm bọ họ giật mình. Nhưng lại chẳng có cảm giác gì là khó chịu, còn rất thoải mái! Từng sợi chỉ bạc mát rượi làm xoa dịu đi cái nóng đốt trong cơ thể, lại tựa như đòng nước ấm chậm rãi lan khắp cơ thể.

"Các ngươi hiện giờ thiên phú đã cao hơn một bậc" Tư Mạnh Quân cười nói, hắn cũng rất bất ngờ với hai người này nha! Hắn cũng không phải là chưa trải nghiệm qua cái kịch độc của Đồ Thiết Kiệt đi khắp cơ thể, so với chết còn kinh khủng hơn! Nhưng khi qua rồi thì thiên phú tăng rất nhiều.

Mà Nhiễm Viên Hoàng cũng nói "Tốt nhất là nên thả lỏng và ngủ một giấc, khi tỉnh dậy chúng ta sẽ nói chuyện sau" Mà giọng nói từ tốn dịu dàng vang lên lại vô cùng kích thích, làm người khác bất giác phải nghe lời. Hai huynh đệ họ Bạch do cảm giác cơ thể quá thoải mái nên đã ngủ lúc nào không hay
Bình Luận (0)
Comment