Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 12

Đới Lâm Tạp nói khách hàng lớn đến muộn, chậm hơn nữa giờ so với dự định, Tống Dư Kiều liền lên mạng tìm nhà thuê, lại bị Chu Hải Đường dùng sức vỗ một cái trên lưng.

“Thật đẹp trai nha! Đẹp muốn xỉu!”

Một quyển tạp chí giải trí liền được ném lên trên bàn của Tống Dư Kiều.

“Chính là anh ta!”

Tống Dư Kiều không hiểu gì hỏi “Anh ta làm sao vậy?”

“Là khách hàng lớn! Chính là anh ấy! Bùi Tư Nhận!” Chu Hải Đường lại bắt đầu giống như đọc bài thơ diễn cảm “Con trai thứ ba của nhà họ Bùi Bùi Tư Nhận,lần trước ngẫu nhiên trên bìa tạp chí tài chính và kinh tế, trong vòng một tiếng tạp chí kia đã bán được hết hàng, trở thành soái ca trong mộng của đông đảo thiếu nữ tuổi thanh xuân.” Cuối cùng giống như vẽ mắt cho rồng cảm thán “Là soái ca!”

Hai nữ công nhân phát hiện thế là thét lên kinh hãi, tranh đoạt xem tạp chí giải trí, dẫn đến toàn bộ khu làm việc đều trở nên rối loạn.

Nữ công nhân thứ nhất: “Trời ạ! Hôm nay xuất bản đầu tiên......”

Nữ công nhân thứ hai: “Anh ấy quá đẹp trai! Cô gái này là ai, thật xấu, một điểm đều không xứng với Bùi thiếu.”

Tống Dư Kiều im lặng không lên tiếng mà ở trong máy vi tính tìm tòi ba chữ”Bùi Tư Nhận”, nhìn thấy xuất hiện cả đoạn dài scandal, xem ra Hoa Tranh lại phải đau đầu rồi.

Nữ công nhân thứ nhất: “Bùi Tư Nhận dĩ nhiên là một người cha độc thân, có một đứa con năm tuổi tên là Bùi Hạo Dục, ở đây còn có bức ảnh cha con họ thân thiết!”

Nữ công nhân thứ hai: “Ở đâu?, để tôi xem một chút! Oa, quả là viên ngọc được mài, thật là đáng yêu!”

Nữ công nhân thứ nhất: “Đáng yêu giống như thiên thần nhỏ, dù là làm mẹ kế cũng đồng ý!”

Tống dư kiều: “......”

............

Lúc này, người bạn nhỏ Bùi Hạo Dục đang được một đám chị gái đòi làm mẹ kế, lại đang bị thầy giáo văn phòng phạt đứng, bỗng nhiên đánh hai cái rồi hắt xì, cậu không khỏi xoa xoa mũi, ở trong lòng nói thầm một tiếng: Là ai đang mắng mình nha?

Giáo viên chủ nhiệm lớp đem điện thoại di động đưa cho Bùi Hạo Dục: “ Gọi điện thoại cho cha trò đi.”

Bùi Tư Nhận lúc nhìn thấy con trai gọi tới điện thoại của mình, đang lúc nghe thư ký Lê Bắc báo cáo sắp xếp lịch trình, nhìn thấy trên màn hình điện thoại lóe lên số điện thoại di động, không khỏi nhíu nhíu mày, sau đó đem điện thoại di động đưa cho Lê Bắc: “Giúp tôi nhận điện thoại.”

Lê Bắc nhìn thấy trên màn hình điện thoại di động hiện “Giáo viên chủ nhiệm”, sửng sốt một chút, lập tức nhận nghe điện thoại.

( Giáo viên chủ nhiệm trong tiếng trung “班主任” chỉ có 3 chữ thôi, ở đây ta dịch theo tiếng việt luôn nên thành 4 từ)

Mười ngón của Bùi Tư Nhận gõ nhẹ ở trên mặt bàn, nhìn vẻ mặt Lê Bắc cũng không có phản ứng gì lớn, cuối cùng kết thúc bằng một câu”Tốt, phiền thầy giáo quá, hẹn gặp lại.”

Lê Bắc hai tay trả lại điện thoại “Ông chủ, thầy giáo nói để người cùng tiểu thiếu gia viết bài văn, ký tên trên vở, viết đến mười từ nhận xét trở lên.”

Bùi Tư Nhận nhíu mày: “Chỉ như vậy thôi?”

Lê Bắc hết sức thành khẩn gật đầu, từ lúc khai giảng hồi đầu tháng chín tới nay, anh ta giúp ông chủ nhận điện thoại của giáo viên chủ nhiệm vào mỗi thứ bảy, mỗi một lần...... Đều là rơi nước mắt.

“Ông chủ, có đi công ty quảng cáo của Diệp Thị không?”

“Đi.”

............

Lần này chủ yếu là hoàn thành một thiết kế quảng cáo nhà lầu của Bùi thị, Mang Lâm Thẻ vốn nghĩ hạng mục này là quản lí đến, nhưng không ngờ con trai thứ ba nhà họ Bùi lại tự mình đến bàn bạc hạng mục này.

“Dư kiều, cô tới hội nghị để ghi chép?.”

Tống Dư Kiều là người cẩn thận, hơn nữa đã theo Đới Lâm Tạp ba năm, phải nói là mọi việc như ý.

“Vâng.”

Tống dư kiều đi vào trong hội nghị, bỗng nhiên hai mắt hướng đến Bùi Tư Nhận, bỗng nhiên bước chân hơi khựng lại, rồi vẫn như trước bước nhanh đi tới chỗ ngồi xuống, bút trong tay vốn đã mở ra, mười ngón tay gõ lên xuống trên bàn, thế nhưng cô luôn cảm giác là có tầm mắt rơi vào trên người mình, giống như ngày đó lúc ở khách sạn bắt gian, nóng rực đến bỏng người.

Có điều trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ đề tài vừa nảy Hải Đường và các cô ấy đang bàn tán, Bùi Tư Nhận thậm chí có một đứa con trai năm tuổi, không biết Hoa Tranh có biết hay không.
Bình Luận (0)
Comment