Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 33

Bùi Tư Nhận cầm ly rượu đỏ đã trống không, mà mặt Tiểu Viện ướt nhẹp, dính cả trên trán, nửa vạt áo trước bị dính rượu đỏ làm ướt, bên trong cảnh xuân càng hiện rõ hơn.

Viên Bằng Phi đầu lưỡi có chút thắt: “Chuyện này......”

Bùi Tư Nhận không chút trì trệ lập tức đem tay bên trong áo sơ mi lấy ra, ghét bỏ lắc đầu, sau đó rút một tờ khăn giấy ra lau tay: “Viên quản lý, trong lòng tôi có người rồi.”

Viên Bằng Phi đầu óc có chút giật, hỏi: “Có ai?”

Bùi Tư Nhận nhíu mày, làm ra bộ dạng “Xin mời, đi thong thả không tiễn”, nói: “Vừa nãy gọi điện thoại cho một người phụ nữ.”

Phụ nữ?

Viên Bằng Phi có chút hóa đá, anh ta cho rằng vừa nãy gọi điện thoại đến chính là con trai bảo bối của Bùi Tư Nhận! Không ngờ là một người phụ nữ! Hơn nữa, giọng điệu còn có phần cưng chiều......

Vốn cho rằng hợp đồng chuyện tình lần này không có bất kỳ sơ hở nào, ai biết khẩu vị Bùi Tư Nhận xảo quyệt như thế.

Người phụ nữ ở đầu dây điện thoại bên kia! Cuối cùng là ai?

Từ trong phòng ra, Tiểu Viện đi theo sau lưng, nhỏ giọng hỏi một câu: “Viên quản lý, còn tiền......”

Viên Bằng Phi đẩy cô ta, mắng hai câu: “Không được bán thành công còn muốn đòi tiền!”

Bàn tay anh ta vuốt ve bộ ngực mềm mại của Tiểu Viện, sau đó lập tức bóp chặt: “Không bằng hầu hạ tôi đi, bán cho ai cũng là bán.”

Anh ta thuê một căn phòng khác, lúc Tiểu Viện đi tắm, giao cho thuộc hạ cũng là trợ lý một nhiệm vụ: “Cho người theo dõi Bùi Tư Nhận, nhất định phải tìm ra người phụ nữ kia!”

..................

Rạng sáng ngày hôm sau, đồng hồ còn chưa đến sáu giờ Tống Dư Kiều đã thức dậy. Cô đem các loại đậu cùng hạch đào rửa thật sạch rồi bỏ vào trong máy làm sữa đậu nành.

Sau đó lại rửa tay, lấy vài quả trứng gà làm bánh, cà tím jambon cắt miếng, rau xà lách, rau diếp cuốn. Đang chuẩn bị đi gọi Bùi Hạo Dục dậy lại thấy cậu bé đã tỉnh rồi, nhờ mùi thơm mà tìm đến đây, như thế thật giống mộng du.

“Đây là cái gì nhỉ?” Bùi Hạo Dục đưa tay liền muốn bóc vụng.

“Bánh trứng gà..” Tống Dư Kiều nắm bả vai Bùi Hạo Dục: “Đi đánh răng.”

Lúc ăn cơm, thừa dịp Tống Dư Kiều bận chuẩn bị sách vở cho mình, đôi mắt Bùi Hạo Dục mở to, lấy điện thoại di động ra đưa đến gần cơm, bánh trứng gà cùng sữa đậu nành chụp hai tấm hình gửi cho Bùi Tư Nhận, còn kèm một lời nhắn nói rõ: Kiều Kiều thật tốt bụng.

Sau một tiếng, Bùi Tư Nhận xuống máy bay, vừa mở điện thoại di động ra liền nhận được tin nhắn đến từ con trai. Bước chân dừng lại, lập tức gửi lại cho Bùi Hạo Dục một tin nhắn: năm giờ chiều có cuộc họp phụ huynh, ba sẽ để mẹ mới đi họp cho con.

Tắt điện thoại di động, Bùi Tư Nhận có thể tưởng tượng vẻ mặt Bùi Hạo Dục lúc này, khóe miệng đang nhếch lên.

Đến bốn giờ rưỡi chiều, Lê Bắc Đô gõ cửa đi vào văn phòng của Bùi Tư Nhận, trên tay cầm lịch trình: “Ông chủ, năm giờ họp phụ huynh cho thiếu gia, có cần chuẩn bị xe không?”

Bùi Tư Nhận ngồi ở phía sau bàn làm việc, đang gõ bàn phím, nhanh chóng nói gọn gàng hai chữ: “Không cần.”

Lê Bắc Đô thầm nghĩ, xong, không phải chứ, ông chủ không phải lại muốn để anh ta đi họp phụ huynh cho tiểu thiếu gia.

Lần trước kinh nghiệm đi gặp cô giáo đau đớn thê thảm còn sờ sờ ở trước mắt, không thể nào quên được.

Thấy Lê Bắc Đô không đi, ánh mắt Bùi Tư Nhận từ khung kính phía trên nhìn sang: “Còn có việc?”

“Không cần tôi...... Không có chuyện gì.” Lê Bắc Đô vội vàng mang theo cặp văn kiện rời đi, ra văn phòng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng thoát được một kiếp nạn. Thế nhưng người gia trưởng này sẽ nhờ ai đây? Lê Bắc Đô yên lặng mà ở trong lòng suy nghĩ.

Cái này: chính là Tống Dư Kiều.

Vào giờ phút này, cô cảm thấy cũng có người cần cô.

Từ sáng sớm đánh thẻ đi làm đến bây giờ, cô cũng đã sắp bị dằn vặt đến điên rồi.
Bình Luận (0)
Comment