Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 49

Bùi Tư Nhận vẫn nhìn Tống Dư Kiều tiến vào nhà trọ một lúc lâu, mới lái xe đi.

Trên đường, nhận một cuộc điện thoại của chủ biên tập tạp chí.

"Bùi tổng, cái kia...... Hoa tiểu thư này, có muốn phát hay không?"

Bùi Tư Nhận liếc mắt nhìn gương chiếu hậu, "Sáng ngày mai phát, đợi hai ngày nữa, đăng một tin xin lỗi, nói bức ảnh là Photoshop."

Chủ biên: "......"

..................

Tống Dư Kiều cầm chùm chìa khóa vào thang máy, cửa thang máy này mới vừa đóng lại, một cái cửa thang máy khác liền mở ra, từ bên trong một bóng người màu đen lao ra, đó chính là Diệp Trạch Nam!

Lúc anh ta lao ra bước chân lảo đảo mất một hồi, hai mắt bốc lửa, bộ âu phục trên người, áo khoác com lê cũng nhăn nhúm.

Do ngày hôm nay anh ta uống rượu, quỷ xui thần khiến thế nào mà lái xe tới đến nơi Tống Dư Kiều thuê phòng, dựa vào tường, bóng tôi đưa anh ta che khuất, tim của anh ta cũng từ từ lạnh xuống như băng.

Cuối hành lang có một cửa sổ, vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh dưới lầu.

Diệp Trạch Nam nhìn thấy một chiếc xe riêng màu đen chậm rãi lái tới, anh ta cầm điện thoại di động, vừa nghĩ gọi điện thoại cho cô, đã nhìn thấy ở bên trong chiếc xe, có một người phụ nữ đi xuống!

Vậy mà lại là Tống Dư Kiều!

Vốn dĩ tâm anh ta đã từ từ tĩnh lặng lập tức cáu kỉnh, hóa ra đây chính là lý do cô quyết tâm cùng anh ta ly hôn! Thậm chí ngay cả nhà dưới cũng tìm được rồi!

Diệp Trạch Nam tàn nhẫn mà nhấn mở của thang máy, lòng như lửa đốt, quyết tâm nhất định phải đem gian phu kia bắt lại! Thế nhưng đợi được anh ta xuống tới dưới lầu, chiếc xe riêng màu đen kia cũng đã đi mất.

Trong đêm tối, đưa tay không thấy được năm ngón, dường như chỉ còn lại một đôi mắt lóe lên lửa đỏ của anh ta, thật giống một con sói ác độc.

..................

Rửa mặt ở trong phòng tắm, Tống Dư Kiều mới có chút tỉnh táo lại, lần này uống rượu say không đến nỗi mất ý thức, cô còn có thể mơ hồ nhớ lại những câu đã nói cùng Bùi Tư Nhận.

Trên mặt không khỏi có chút ảo não.

Đến cùng thật là hại chết người mà, Tống Dư Kiều xin thề trong lòng, sau này không phải thời điểm bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể dùng tửu lượng một ly làm tiền đặt cược.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa tùng tùng tùng, lúc Tống Dư Kiều từ phòng tắm  đi ra, tiếng gõ cửa đã thành tiếng đạp cửa.

"Tống Dư Kiều! Cô mở cửa ra cho tôi!"

Là tiếng của Diệp Trạch Nam.

Đêm hôm, anh ta tới đây làm gì?

Tống Dư Kiều đứng lại không động đậy, ở thời gian hiện tại, cô tuyệt đối sẽ không ngớ ngẩn mà đi mở cửa cho Diệp trạch Nam.

"Tống Dư Kiều! Tôi cho cô biết, tôi sẽ không ly hôn! Cô dẹp bỏ cái ý định này đi!"

Diệp Trạch Nam kêu la  càng ngày càng quá thể, Tống Dư Kiều cau mày, bấm điện thoại gọi phòng an ninh của khu trọ.

Kỳ thực, nếu như Tống Dư Kiều không gọi điện thoại, hàng xóm xung quanh cũng sẽ gọi điện thoại báo cảnh sát. Ngoài cửa từng tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo Diệp Trạch Nam tiếng chửi rủa: " Người ở trong này chính là vợ tôi! Mấy người dựa vào cái gì bắt tôi đi!"

Tống Dư Kiều dựa trên cửa phòng, nhắm hai mắt lại.

Cô có thể tưởng tượng được, ngày mai hàng xóm sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.

Lại là một đêm chưa chợp mắt.

Tống Dư Kiều cảm thấy, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô chỉ sợ bản thân muốn suy nhược thần kinh luôn rồi.

Ra cửa đi làm, ở trong thang máy gặp một bác gái hàng xóm, Tống Dư Kiều cười cợt, nói một tiếng: "Chào buổi sáng."

Bác gái nói: " Người trẻ tuổi hôm qua tới là chồng cô thật à?"

Tống Dư Kiều gật gật đầu: "Vâng."

"Người còn trẻ tức giận là chuyện thường xảy ra, không qua điểm mấu chốt là không có gì."

Tống Dư Kiều cười khổ một cái: "Có Tiểu Tam mang bụng bầu tìm tới cửa, cái này thì không có qua điểm mấu chốt sao? Mẹ chồng ghét bỏ vì tôi không thể sinh con, cái này không qua điểm mấu chốt được sao? Tiểu Tam là con của mẹ kế của tôi, cái này không qua điểm mấu chốt sao?"

"Cái, cái gì?"

Thang máy đinh một tiếng mở ra, Tống Dư Kiều vẫn cất bước tiếp tục đi, "Thật là cám ơn bác gái, có chút chuyện không chạm đến mấu chốt là có thể đi qua, có chút chuyện không qua được."

Đã ba năm, cô sẽ không bởi vì trong đáy lòng đã từng có  chút ân cần, sẽ chấp nhận đi xuống, không bao giờ.

..................

Buổi sáng, Bùi Tư Nhận  giúp  Lê Bắc Đô gọi điện thoại đến, nói là ba giờ chiều Bùi Tư Nhận đi công trường thi công xem phòng, hỏi xem có thời gian hay không.

Tống Dư Kiều nói: "Bất cứ lúc nào cũng có thời gian."

Hiện tại cô trên đang ở trạng thái bị động, bất cứ lúc nào cũng vì Bùi Tư Nhận phục vụ, dù sao trên người buộc vào một hiệp ước mấy triệu, nào dám thất lễ, xem như là ba tháng cuối cùng trước khi cô rời đi nhà họ Diệp, làm cái cống hiến cuối cùng cho công ty đi.

Thời gian rảnh rỗi, Tống Dư Kiều căn cứ chính xãc theo Diệp Trạch Nam sửa sang lại quá trốn một hồi, gửi đến hộp thư củ mình một bưu kiện mã hóa  sau đó ghi chép bỏ tất cả trong máy vi tính, nghĩ thầm đây chính là bức thư cuối cùng.

Thế nhưng, cô không muốn vì chuyện ly hôn mà phải lên tòa án, như vậy nhà họ Tống cùng nhà họ Diệp sợ là cũng không biện pháp cho gió êm sóng lặng.

Sắp tới thời gian ăn cơm trưa, Chu Hải Đường lập tức ngồi vào chỗ đối diện bàn Tống Dư Kiều, "Cậu cảm thấy  hiện tại trạng thái của tớ thế nào?"

Chu Hải Đường đã bởi vì buổi trưa muốn đi gặp mặt mà khẩn trương nguyên cả buổi sáng, đến mức có thể xem trà giảm cân là cà phê hòa tan đem tới cho chủ quản, loại sai lầm này cũng chỉ có Chu Hải Đường có thể phạm vào.

Tống Dư Kiều nhìn Chu Hải Đường bởi vì căng thẳng mà cười cứng ngắc, nhún vai, hỏi: "Cậu muốn nghe nói thật hay là nói dối?"

Chu Hải Đường lập tức ỉu xìu: "Làm sao bây giờ, tâm tớ cứ cáu kỉnh bất an." Cô lập tức ngồi xuống, kéo tay Tống Dư Kiều  lại, "Cậu theo tớ cùng đi gặp mặt được không? Dư Kiều... chị Kiều...dì Tống... Tổng giám đốc phu nhân......"

Tống Dư Kiều: "...... Cậu kêu tớ là tổ tông cũng không được."

Chu Hải Đường trên cơ bản là bản thân không sở trường, tướng mạo bình thường, năng lực bình thường, học lực bình thường, duy chỉ có một bản lĩnh là có thể nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng Tống Dư Kiều lên tiếng: "Được, thế nhưng trước hai giờ phải trở về, tớ còn muốn đi công trường ở thành đông."

Thế nhưng, khi Tống Dư Kiều theo Chu Hải Đường đến quán cơm  Gặp mặt, liền hối hận rồi.

Bởi vì... Cơ bản đây không phải là gặp mặt xem mắt một với một, mà là một bữa tiệc dành riêng để xem mắt
Bình Luận (0)
Comment