Tước Linh Mộng Vũ [Khúc 1 - Hồng Nhan Thiên]

Chương 5


[Mộng trở về Mạc Nam 2]
Ngày thứ hai, một đoàn người liền khởi hành đi vào [Yến Tử lĩnh].
Không ngờ tên Mộ Dung Quang vô sỉ kia, hôm nay thế nhưng lại tỏ vẻ không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ nhàn nhã cưỡi ngựa đi phía trước đội ngũ, khi đi lướt qua người ta, ánh mắt hắn nhìn về phía ta thậm chí không có một tia ngại ngùng hay áy náy.
Thật sự đúng là tên tiểu nhân vô sỉ! Ta tức đến nỗi móng tay cắm sâu vào dây cương.
Đến bên ngoài bãi săn, Mạc Nam Thái Thú Hoàng Mạnh Sâm hắng giọng một cái, cao giọng nói: "Bổn quốc vì ký kết điều ước [Tây Vực chi minh], đặc biệt cùng Vương của tứ quốc ở lại [Yến Tử lĩnh] đi săn hai ngày.

Bắt đầu từ buổi trưa hôm nay đến buổi trưa ngày mai mới thôi.

Đến lúc đó sẽ do ba người là bản quan, Thác Bạt Hỗ tướng quân cùng Lâu Lan Vương kiểm kê chiến lợi phẩm của chư vị, người nào săn được thú quý hiếm nhất sẽ thắng."
Phụ vương bởi vì tuổi cao mà thân thể có chút khó chịu, cho nên không tham gia lần thi đấu đi săn này, cho nên để Vương huynh Ma Ni Âu đại biểu cho Lâu Lan quốc tham gia.

Mà lần này quy tắc đi săn cũng không giống bình thường, lần này không lấy số lượng để tìm người thắng, mà lấy trình độ quý hiếm của giống loài săn được để chấm điểm.
Cũng có nghĩa là, săn mười con thỏ rừng cũng so ra kém một đầu báo.
Vừa đến buổi trưa, các hoàng thất quý tộc nhao nhao thúc ngựa vào rừng.

Hung Nô Vương A Đề Đạt lộ ra ra hàm răng trắng noãn ánh lên lấp lánh dưới mặt trời, hào sảng cười nói với ta: "Công Chúa mỹ lệ, bản vương chắc chắn sẽ săn được tấm da thú trân quý nhất, tặng cho nàng may xiêm y!"
Ta ngẩng đầu lên, nhìn Hung Nô Vương A Đề Đạt bên trên tuấn mã, trong thoáng giây, bị ánh dương quang gay gắt chói chang chiếu xuống, dung nhan tươi cười phóng khoáng không bị trói buộc của hắn làm mắt ta rung động.

Thời gian qua đi cực nhanh, chẳng mấy chốc đã đến giờ Thân*, Vương huynh bọn họ còn chưa đi săn trở về, ta một người đi bên ngoài bãi săn không có việc gì đá đá mấy hòn đá nhỏ, mà phụ vương ở một bên trò chuyện vui vẻ với Hoàng đại nhân và Thác Bạt tướng quân.

(*15 giờ - 17 giờ chiều)
Không biết Vương huynh bọn họ có thể săn được kỳ trân dị thú gì, đánh bại tên Thái Tử vô sỉ kia không đây....Ta âm thầm buồn bã suy nghĩ.
[Yến Tử lĩnh] nhìn qua xanh tươi mượt mà, phảng phất còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách cách đó không xa cùng tiếng chim hót du dương, tâm tư máy động, ta liền đi vào, hít sâu một hơi, lập tức cảm thấy thần thanh khí sảng.
Một mình đi xuyên qua con đường mòn trong rừng, được bao quanh bởi vô số ngọn núi, cây cối chung quanh thật sự thiên hình vạn trạng, cành lá rợp trời.

Cây bạch dương nghiêm trang cao cao đứng, những cành hoa trắng xuống nhắm mắt dưỡng thần, cây sồi to lớn thì giống những chiến sĩ đang bảo vệ cây bồ đề.
Bất chi bất giác ta lại càng chạy càng sâu, thẳng đến khi bốn phía biến thành rõ rệt âm u yên tĩnh ta mới bỗng nhiên phát hiện mình tựa hồ đi quá xa.

Vừa định muốn men theo đường cũ trở lại, trong tích tắc liền nhìn thấy có một cái bóng chợt loé.
"Ai?" Lòng ta không khỏi giật thót, nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy bóng người.
"Grừ" Một tiếng gầm nhẹ của dã thù từ trong rừng rậm truyền đến.

Sắc mặt ta trong nháy mắt bị doạ trắng bệch, chỉ thấy một thớt sói hoang màu xám lộ ra răng nanh, bò lổm ngổm từ trong bụi cây tới gần, đôi con ngươi màu lục âm u nhìn ta chằm chằm.
"A ---" ta hoảng sợ hét lên một tiếng, quay người co cẳng liền chạy, cũng không chạy được mấy bước liền bị rễ cây nổi lên dưới đất làm té ngã.
Con sói kia đằng đằng sát khí nhìn ta chằm chằm, dồn lực, gầm nhẹ một tiếng, rồi từ trong bụi cây nhảy lên đánh về phía ta!
Con ngươi trong mắt co lại, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ nghe "vút" một tiếng, một mũi tên thế như chẻ tre bắn trúng chân sau con sói kia, khiến nó ngã xuống từ giữa không trung, lăn lộn, lăn qua lộn lại té ngã vào trong bụi cỏ.
Liếc nhìn lại thì thấy Hung Nô Vương A Đề Đạt sắc mặt khẩn trương đang cầm cung cưỡi ngựa chạy tới chỗ ta.
Con sói bị trúng tên kia, khập khễnh cong người lên, hung tợn nhìn hắn chằm chằm, sau đó ngửa đầu hú lên một tràng dài.
Chỉ chốc lát sau, từ cách đó không xa liên tiếp truyền đến tiếng đáp lại của những con sói khác.
Sắc mặt A Đề Đạt càng khó coi: "Vịn chắc!" Hắn cúi người xuống, nhấc ta lên, đặt lên lưng ngựa, rồi giục ngựa nhằm hướng sâu vào trong rừng.
Không bao lâu, sau lưng từng trận âm thanh vang lên liên tiếp, tiếng sói tru hô ứng lẫn nhau chậm rãi tới gần.
Ta nắm thật chặt vạt áo A Đề Đạt, lòng khiếp sợ quay đầu nhìn lại, trong nháy mắt rùng mình.
Chỉ thấy hơn mười cặp song đồng loé lên ánh sáng màu lục đang đuổi theo chúng ta không bỏ, mà ngựa của A Đề Đạt bởi vì chở theo nhiều người nên tốc độ hiển nhiên không sánh bằng đàn sói.
"Xin lỗi, a Tuấn!" A Đề Đạt nói thầm vào tai thớt tuấn mã của mình, sau đó cắn răng, bỗng nhiên ôm lấy ta, hai chân đạp một cái, liền đưa ta nhảy xuống ngựa, lao vào trong rừng cây.


Thớt tuấn mã kia rất nhanh liền bị đàn sói con trước con sau lao lên đẩy ngã nhào xuống đất, tiếng ngựa bi thương hí lên, khiến lòng A Đề Đạt hổ thẹn, nhưng nhìn ta run rẩy nằm trong lồng ngực hắn, cũng không bận tâm được cái khác, nơi đây không nên ở lâu.
Thừa dịp lực chú ý của đàn sói còn đang ở trên a Tuấn cùng con mồi mà hắn săn được để lại, A Đề Đạt cấp tốc ôm ta rời đi.

Chạy chậm một đoạn đường, vốn cho rằng hẳn là an toàn, kết quả vội vàng không kịp đề phòng lại đạp vào khoảng không, lập tức mang theo ta ngã xuống một sơn động tối đen.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong lúc mê man cảm giác có người một mực gấp rút gọi ta: "Công Chúa! Công Chúa! Tỉnh lại!"
Thật vất vả giãy dụa mở hai mắt ra, liền chạm vào đôi mắt vạn phần lo lắng mang theo tơ máu của Hung Nô Vương A Đề Đạt.
Nhìn thấy ta yếu ớt tỉnh lại, A Đề Đạt lúc này mới thở d0c một hơi.
Ta kiểm tra quanh thân một hồi, phát giác ngoại trừ một chút trầy da bên ngoài thì cũng không có gì lo ngại.

Mượn ánh trăng ít ỏi chiếu xuống từ trên đỉnh đầu, lúc này ta mới phát hiện tựa hồ A Đề Đạt bị thương rất nặng, chỉ thấy cánh tay trái của hắn hẳn là bị đá rắn chắc làm tổn thương, xé ra một đạo vết thương rất dài, còn đang chảy máu.
Ta quá sợ hãi, cuống quýt bò tới chỗ hắn, nhìn đạo vết thương thật sâu này, lập tức phi thường băn khoăn, chắc là lúc ngã xuống hắn vì bảo hộ ta cho nên mới bị thương nặng như thế.
Ta lặng yên xé xuống một đoạn tay áo, băng bó vết thương cho hắn, A Đề Đạt nhếch nhếch khoé miệng, khó khăn cười nói: "Đừng lo lắng, nam tử hán đổ chút máu hay mồ hôi là chuyện rất bình thường."
Ta vỗ nhẹ lên chân của hắn: "Đừng nói chuyện, chớ lộn xộn."
"A...." Kết quả tay ta vừa đụng phải chân trái của A Đề Đạt, hắn liền phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Ta kinh ngạc liền lui lại phía sau xem xét, mới phát giác trên trán hắn đang đổ một tầng mồ hôi lạnh hạt lớn hạt nhỏ, cũng một mực không chịu đứng lên đi lại, liền thăm dò hỏi: "Chân của ngươi...sẽ không phải là..."
"Tám phần hẳn là gãy." A Đề Đạt ra vẻ thoải mái nói.
"Thật xin lỗi...đều là bởi vì phải cứu ta...ngươi mới..." Ta cúi đầu, siết chặt y phục, áy náy không thôi.
"Không sao, không sao! Nàng thế nhưng là Vương phi tương lai của bản vương, làm sao có thể thấy chết không cứu được!" A Đề Đạt mặc dù trên thân đau đớn vạn phần, nhưng nhìn thấy ta lo lắng vì hắn, ngược lại cao hứng.
Phi! Ta quay mặt qua chỗ khác, nhưng nhìn hắn bị thương nặng như vậy, liền không phản bác gì.
Ta nhìn về phía cửa hang cao cao tại thượng trên đỉnh đầu, bất an nói: "Ah, chuyện này, hai ta làm sao ra ngoài đây?"
"Những người khác chắc hẳn đang đi tìm chúng ta, Công Chúa nàng an tâm chớ vội, đợi thêm một lúc đi." A Đề Đạt nhìn cũng không có cách gì, nhưng lúc đó cũng chỉ có thể an ủi ta.
"Chỉ hi vọng như thế." Ta khẽ nói, ngồi trở lại bên cạnh A Đề Đạt, không nói gì nữa.
Đêm thu gió lạnh, xác thực bắt đầu có chút thấu xương, lại thêm trong động vốn có chút ẩm ướt lạnh lẽo, ta ngồi trên tảng đá băng lãnh không bao lâu, liền cảm giác khắp cả người phát lạnh, tay chân phát lạnh, thế là liền dùng sức xoa xoa tay mình, co lại hai đầu gối, ôm lấy mình.
A Đề Đạt thấy thế, liền khó khăn dùng tay phải không bị tổn thương của mình bắt đầu cởi y phục.
Ta lập tức có chút đại kinh thất sắc, vội vàng lùi lại mấy bước, cả kinh hỏi: "Ngươi...ngươi cởi y phục làm gì?"
A Đề Đạt cũng không dừng lại động tác trên tay, dở khóc dở cười hồi đáp: "Công Chúa mỹ lệ, nàng nhìn bộ dáng hiện tại của bản Vương còn có thể làm gì sao? Nói xong, liền cởi áo choàng ngắn trên thân xuống, đưa cho ta: "Trời lạnh, nhanh mặc vào".

Trong lời hắn nói phá lệ ôn nhu sủng nịnh.
Bất ngờ, hốc mắt tựa hồ cảm thấy có chút nóng bỏng ướt át, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì.
"Còn thất thần làm gì, nhanh mặc lên đi." A Đề Đạt để trần thân trên, nhướng mày nói.
Nhất thời, cảm xúc của ta dâng lên như thuỷ triều, tựa như mặt hồ phẳng lặng nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Một lúc lâu mới cảm kích tiếp nhận đoản bào của hắn, choàng lên người mình.

Trên áo choàng còn lưu lại nhiệt độ của A Đề Đạt cùng mùi máu tươi nhàn nhạt, hình như có một dòng nước ấm áp tràn vào nội tâm của ta.
Thật lâu sau, ta mới chuyển qua bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi...không cảm thấy lạnh à?"
"Không sao.

Bản Vương từ nhỏ đã ở tái ngoại chinh chiến nhiều năm, bây giờ tuy là quốc quân của một nước, nhưng kỳ thật da dày thịt béo, chút gió lạnh này không tính là gì." A Đề Đạt nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạn nói.
Ta lúc này mới bỗng nhiên phát giác, mình tựa hồ chưa từng tôn xưng hắn một tiếng "Vương thượng".
Nhưng kỳ thật hắn và cha đều là chủ nhân của một nước, thậm chí còn ưu tú hơn phụ vương.
Mạc Bắc Hung Nô vương có Đại Hãn A Đề Đạt, có danh xưng "Anh hùng trên lưng ngựa", là niềm kiêu ngạo của dân tộc du mục.

Mười hai tuổi kế thừa vương vị, mười tám tuổi liền nhất thống đại thảo nguyên Mạc Bắc, giải quyết phân tranh, tranh quyền đấu lợi nội bộ của các tộc trưởng Hung Nô.

Bây giờ mới hai mươi hai tuổi, mà hắn đã thống trị nước Hung Nô, trước mắt cũng có được thực lực mạnh nhất trong Tây Vực tứ quốc, không đầy mấy năm nữa, chỉ sợ có thể sánh ngang cùng thế lực của bá chủ Trung Nguyên - Yên quốc.

Lần này Yên quốc tại [Tây Vực chi minh] đưa ra yêu cầu hà khắc như vậy, chỉ sợ cũng là muốn chèn ép Hung Nô - kẻ cầm đầu Tây Vực tứ quốc.

Nhưng một thiên chi kiêu tử như thế, đối mặt ta lại chẳng bày ra tư thái quân vương chút nào.
"Vì cái gì?" Ta nhìn chằm chằm vẻ đau đớn trên mặt hắn, không khỏi bật thốt lên hỏi.
"Cái gì vì cái gì?" A Đề Đạt mở to mắt, không hiểu nhìn ta.
"Vì cái gì đối với ta...tốt như vậy?" Ngoại trừ phụ vương và Vương huynh, A Đề Đạt là người đầu tiên để cho ta cảm nhận được sự ấm áp của nam nhân.
"Bản Vương từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng đêm đó, cũng đã nói, bản Vương thích nàng, muốn cưới nàng về làm phi, đó không phải là lời say nhất thời xúc động." A Đề Đạt thâm tình mà chậm rãi nhìn ta chằm chằm, trong con ngươi màu nâu loé lên quang mang đặc biệt ấm áp: "Bản Vương nhiều năm chinh chiến bên ngoài, về mặt nữ nhi tình trường kỳ thật cũng không am hiểu, cho nên ăn nói có chút thẳng thắn, mong rằng Công Chúa thứ lỗi, bản Vương cũng không phải cố ý đường đột."
Lời này A Đề Đạt nói tình chân ý thiết, nghe xong, ta không khỏi thất thần.

Giật mình như tỉnh mộng, chợt cảm thấy trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nhưng trong lòng cũng hiện lên một tia mê man, trong lúc nhất thời, cũng không rõ mình phải chăng cũng thích hắn.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu ẩn ẩn truyền đến một trận tiếng bước chân, ta cùng A Đề Đạt đều ngẩng đầu, tựa hồ thấy chút ánh sáng yếu ớt.
Lòng mừng thầm, xem ra có người tìm tới nơi này, liền vội vàng hưng phấn hô với ngoài động: "Có người không? Chúng ta ở đây, người đâu mau tới đây, cứu chúng ta ra ngoài!"
Nhưng qua một hồi lâu cũng không nhìn thấy có người xuất hiện, ta không khỏi có chút mất mát, chẳng lẽ vừa rồi nhìn lầm?
Bỗng nhiên bên ngoài vang lên một trận tiếng bước chân dồn dập, sau đó ở cửa hang trên đỉnh đầu hiện lên một bó đuốc, ta tập trung nhìn, mới thấy rõ người đến chính là Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang.

Thì ra, đến khoảng giờ Dậu*, các hoàng thất quý tộc mới lần lượt đi săn trở về.

Khi vị Yên quốc Thái Tử cuối cùng từ trong rừng không nhanh không chậm đi ra, trên lưng ngựa chở một đầu hổ trán trắng lộng lẫy vừa mới chết không lâu.
(*17 giờ - 19 giờ tối)
Lúc này Lâu Lan vương mới phát hiện nữ nhi yêu mến của mình Ma Ny Lan đã sớm không thấy bóng dáng, lập tức gấp đến độ đỏ mắt, sứt đầu mẻ trán.
Ma Ni Âu không nói hai lời, quay người liền ngựa không dừng vó lại lao vào rừng, điên cuồng đi tìm tung tích Vương muội.
Mà Mộ Dung Quang đặc biệt hạ lệnh toàn bộ thị vệ đều điều động đi vào [Yến Tử lĩnh] tìm kiếm Ma Ny Lan.
"Nguyệt!" Thanh âm Mộ Dung Quang rõ ràng mang theo bối rối.
"Ở đây." Một đạo hắc ảnh trong nháy mắt xuất hiện, cung kính quỳ gối trước mặt Mộ Dung Quang.

Đi theo Thái Tử nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thấy hắn mất tỉnh táo đến thế.
"Ngươi cũng đi tìm đi, tìm được thì mau chóng báo lại!" Mộ Dung Quang giọng điệu cứng rắn dị thường.
"Rõ." Một giây sau, bóng đen liền biến mất.
Rất nhanh Nguyệt liền phát hiện tàn thớt ngựa của Hung Nô Vương bị đàn sói cắn xé tàn khuyết không đầy đủ.

Cẩn thận tìm, liền mượn bóng đêm phát hiện một sơn động không đáng chú ý, vừa đến gần liền nghe được Ma Ny Lan kêu cứu, hắn lập tức trở về báo cáo cho Mộ Dung Quang.
Mộ Dung Quang nghe thấy liền lập tức chạy tới bên miệng hang, nhờ ánh lửa liền tìm tòi trong động.
Nhìn thấy ta hoàn hảo vô khuyết đứng giữa động, hắn cuối cùng như trút được gánh nặng.
Nhưng cẩn thận nhìn lên, liền phát giác rất không thích hợp, vì sao tiểu tử Hung Nô tên gọi A Đề Đạt kia cũng ở trong động, thế mà còn để trần thân trên! Mà ta nhìn tựa hồ có chút y phục không chỉnh tề, tấm đoản bào da thú khoác trên thân cũng là của A Đề Đạt...
Một cỗ lửa giận vô hình từ từ thiêu đốt trong lòng, Mộ Dung Quang thả người nhảy xuống động.

Hắn không nói hai lời, rút bảo kiếm bên hông ra muốn đâm A Đề Đạt.
Nhìn thấy Mộ Dung Quang nhảy xuống rồi, sắc mặt mười phần lạnh lẽo doạ người, ta chợt cảm thấy không ổn.
Thấy hắn thế nhưng rút kiếm muốn đâm A Đề Đạt đang trọng thương, kinh hãi, ta vội vàng dùng thân thể mình ngăn phía trước A Đề Đạt, cả giận nói: "Ngươi điên rồi sao?! Không phân tốt xấu đả thương người làm gì?!"
Nhìn thấy ta thế nhưng lại đỡ kiếm cho người kia, hắn lập tức ngẩn người.
Nhìn thấy dáng vẻ thất thần của Mộ Dung Quang, ta đột nhiên nghĩ, hắn không phải hiểu lầm gì đó chứ, liền vội vàng giải thích: "Hung Nô Vương cũng không làm gì ta, mà ngược lại, là Vương thượng cứu ta, cũng vì ta mới ngã gãy chân trọng thương.

Điện hạ hẳn nên mau chóng cứu Vương thượng ra ngoài chữa thương mới phải!"

Nói xong lời này, ta có chút không rõ vì sao mình phải giải thích rõ ràng như thế với vị Thái Tử Đại Yên này.
Giờ Mộ Dung Quang mới nhìn rõ bộ dáng chật vật của A Đề Đạt, nửa người là máu, mặt vàng như nến suy yếu dựa trên vách động, xem ra lời ta nói cũng không ngoa.
Lúc này hắn mới thu kiếm lại, lãnh đạm nói: "Nguyệt, đưa Hung Nô Vương tới chỗ quân y."
"Rõ."
Ta hoàn toàn không kịp phản ứng, từ khi nào trong động đột nhiên xuất hiện thêm một đạo hắc ảnh, nhanh nhẹn cõng Hung Nô Vương thụ thương lên, "vụt" một tiếng liền bay ra ngoài động.
Ta còn chưa kịp thở phào, liền bị Mộ Dung Quang ôm ngang lên.
Mượn vách tường làm lực đạo, Mộ Dung Quang vận khinh công, cấp tốc ôm ta ra khỏi động.
Ánh trăng lạnh lẽo rọi từng tia xuống, Mộ Dung Quang nhìn bộ dáng run rẩy của ta, cảm thấy vừa thương yêu vừa buồn bực, đoản bào của tiểu tử A Đề Đạt kia thấy thế nào cũng chướng mắt đến cực điểm, hắn liền đưa tay tóm lấy đoản bào, dùng sức giật xuống.
Ta bị hành động này của Mộ Dung Quang doạ kinh sợ, vội vàng dùng hai tay bảo vệ trước ngực, giãy dụa muốn thoát ly khỏi hắn, quát: "Này! Ngươi muốn làm gì!"
Ta thấy Một Dung Quang giật áo choàng của ta xuống còn không nói, vậy mà bắt đầu tự cởi y phục của mình, liền càng thêm kiên định hắn nảy sinh ý đồ xấu xa.
Lần này ta thật sự sợ hãi, lui qua bên cạnh, la lớn: "Dâm tặc, ngươi đừng tới đây! Nếu ngươi làm nhục ta, phụ vương và Vương huynh nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi..." Lời còn chưa nói xong, Mộ Dung Quang lại trực tiếp đem ngoại bào vừa cởi cao cao giơ lên, choàng lên người ta.
Ta lập tức khẽ giật mình, không hiểu gì nhìn Mộ Dung Quang mang trên mặt nụ cười trêu tức, liền bừng tỉnh đại ngộ, lập tức đỏ mặt, cúi đầu xuống, không dám tiếp tục nhìn thẳng hắn, chỉ cảm thấy khuôn mặt giống như bị lửa thiêu, nóng hổi phát nhiệt.
Mộ Dung Quang cũng không giải thích gì, đi lên trước, dịu dàng giúp ta thắt chặt dây lưng, thản nhiên nói: "Như vậy tốt hơn nhiều."
Ta có chút thấp thỏm bất an ngẩng đầu, lại đối diện đôi mắt Mộ Dung Quang, dưới bóng đêm, đôi mắt ấy trong veo như nước hồ thu.
Ta tiếp xúc với ánh mắt của hắn mặc dù chỉ một cái chớp mắt ngắn ngủi, cũng không biết vì sao, ta cảm thấy mặt đỏ từ bên tai, tới cổ, qua lưng, rồi một mực lan tràn xuống chân.
Mặc cho Mộ Dung Quang ôm ta lên thớt Hãn Huyết bảo mã của hắn.

Khi hắn từ phía sau ôm chặt ta, chợt thấy kỳ thật cỗ khí tức thanh đàm lạnh lẽo trên người hắn cũng không làm cho người ta chán ghét đến vậy.
Một đường không nói gì, ta chắc là quá mệt mỏi, tựa trong ngực Mộ Dung Quang, lại không chút nào phòng bị ngủ thiếp đi.
Mà Mộ Dung Quang nhìn giai nhân dần dần ngủ say trong lòng, chóp mũi ngập tràn hương hoa lan, chỉ cảm thấy trong lòng rung động, nếu có thể cùng nàng một đường đi tới như vậy, dù đi đến thiên hoang địa lão cũng cam lòng.
Về sau, hắn mới hiểu được, có một số người không phải là đoá hoa thuộc về mình, mà mình chỉ là vừa lúc đường tắt bắt gặp nàng nở rộ mà thôi.
- ------------
Ngủ một giấc không hiểu sao rất an ổn, tỉnh lại lần nữa, đã ở trong doanh trướng, ánh nắng buổi sớm mai rải đầy đầu giường.
Phụ vương và Vương huynh đang canh giữ bên cạnh, nhìn thấy ta mở mắt ra, đều mừng rỡ như điên tiến lên nắm tay ta hỏi han ân cần.
Ta đơn giản tự thuật lại những gì mình gặp phải, cũng vội vàng hỏi thương thế của A Đề Đạt như thế nào.
Phụ vương nói, chân trái của Hung Nô Vương xác thực bị nứt xương, quân y dặn dò, dù cho cường tráng như hắn cũng nhất định phải tĩnh dưỡng hơn nửa năm mới có thể khỏi hẳn, nhưng không có gì lo lắng về tính mạng, nói ta không cần quá lo lắng.
Nghe xong, ta vẫn cảm thấy cảm xúc áy náy vẫn còn cuộn sóng trong lòng.
Chẳng mấy chốc sẽ đến buổi trưa, phụ vương cùng Vương huynh lúc này mới thầm kêu "hỏng bét".

Thì ra nếu tính trước mặt, sợ chỉ có con hổ trán trắng lộng lẫy mà Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang săn được là quý hiếm nhất, vậy thì Tây Vực minh ước hà khắc vô lý kia sợ là khó mà từ chối.
Buổi trưa vừa đến, quân vương tứ quốc, cả Hung Nô Vương còn đang trên xe lăn mặt mày mây đen dày đặc tụ tập giữa sân trong doanh, vị Yên quốc Thái tử Mộ Dung Quang kia vẫn như cũ vân đạm phong khinh ngồi trên vị trí cao nhất.
Dưới sự dám sát của Mạc Nam Thái Thú Hoàng đại nhân cùng Tây Vực Độ Hộ Thác Bạ đại nhân, đám thị vệ đem con mồi của vương thân quý tộc mỗi nước kiểm tra đâu vào đấy.
Quả nhiên, ngoại trừ Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang săn được đầu bạch hổ quý hiếm ra, thành viên vương thất của tứ quốc còn lại phần lớn đều chỉ săn được một ít hươu, lợn rừng là chính.

Hung Nô vương A Đề Đạt vốn có săn được một đầu báo, nhưng cũng vì cứu ta mà ném lại trong miệng đàn sói.
Thái Thú Mạc Nam Hoàng Mạnh Sâm vỗ nhẹ lên vai phụ vương sắc mặt xám xịt, đứng dậy nói: "Khụ khụ, xem ra tràng thi đấu lấy quý hiếm làm đề đi săn, thắng bại đã phân, vi thần cho rằng, con thú mà Thái Tử bổn quốc săn được không nghi ngờ là quý hiếm nhất, không biết Lâu Lan Vương thượng cùng Thác Bạt đại nhân cảm thấy thế nào?"
"Vi thần cũng cho rằng là Thái Tử điện hạ cao hơn một bậc." Thác Bạt Hỗ cũng gật đầu phụ hoạ nói, sau đó quay đầu hỏi phụ vương: "Lâu Lan Vương thượng ý kiến thế nào?"
Phụ vương đành phải sắc mặt lúng túng nói: "Như thế xem ra, lần này bên thắng đúng là..."
"Chậm đã!" Ta không khỏi kêu lên, thực sự không đành lòng nhìn phụ vương cùng Vương huynh khó xử như thế, cũng thực sự không đành lòng một khi ký Tây Vực minh ước kia, về sau con dân tứ quốc sẽ càng thêm gian nan: "Ta có lời muốn nói."
"Công Chúa điện hạ, không biết còn có chuyện gì quan trọng?" Hoàng đại nhân nhìn ta, không hiểu hỏi.
"Đại nhân cũng nói lần này đi săn, so chính là độ quý hiếm phải không?" Ta đứng lên, thong thả đi đến giữa sân.
"Không sai." Hoàng đại nhân trả lời ngay.
Ánh mắt ta né tránh, bỗng nhiên không dám mắt đối mắt với Mộ Dung Quang.
"A? Lời này của Công Chúa điện hạ khiến vi thần không hiểu.

Nhìn chung toàn trường, ngoại trừ Thái Tử điện hạ săn được đầu hổ trán trắng kia ra, không biết còn có người nào có thể săn được vật gì sánh bằng đây?" Hoàng đại nhân vuốt râu hỏi ngược lại.
"Là Hung Nô vương bệ hạ săn được vật càng thêm trân quý." Ta gục đầu xuống, thấp giọng nói.
"Công Chúa điện hạ thật biết nói đùa, theo vi thần biết, đêm qua khi Hung Nô vương bệ hạ trở về tựa hồ không thu hoạch được gì." Hoàng đại nhân bắt đầu cảm thấy ta có chút không nói lý, lắc đầu nói: "Xin thứ cho lão thần mắt vụng về, thực sự không biết con mồi mà Hung Nô Vương bệ hạ săn được đến tột cùng ra sao?"
Ta cắn chặt môi dưới, trầm mặc hồi lâu mới đột nhiên ngẩng đầu, kiên định nói: "Vương thượng săn được chính là, trái tim ta."
Lời này vừa nói, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra như phỗng.
Hung Nô Vương A Đề Đạt bị sự ngọt ngào bất thình lình này doạ ngây ra như phỗng, cả người đều bay bổng, chợt thấy dù chịu thiên đao vạn quả cũng đáng.
"Không biết trái tim này của bản cung có thể so được với đầu mãnh hổ mà Thái Tử điện hạ săn được hay không?"
Trong lúc nhất thời, không ai dám đáp.

"Bốp bốp bốp bốp", một tràng tiếng vỗ tay tiêu điều lạnh lẽo truyền đến, lại phát ra từ Yên quốc Thái Tử Mộ Dung Quang kia.

Sắc mặt hắn tựa hồ biến thành mơ hồ, nhìn không ra đến tột cùng biểu lộ ra sao.
Hắn đứng lên, đi tới chỗ ta, từng bước nặng như chì, dừng lại cách ta hai ba bước, dùng đôi mắt lạnh buốt như băng nhìn ta chăm chú, thật lâu sau, vô cùng thê lương nói: "Nếu nàng đã muốn thắng, Cô sao có thể lại để nàng thua.

Việc này theo ý nguyện của nàng."
Nói xong, liền đi lướt qua vai ta, nhẹ nhàng vung tay lên, lạnh nhạt lên tiếng: "Về thành Mạc Nam, là Cô thua."
Là Cô thua, bất quá không phải bại bởi Hung Nô Vương, mà là thua hương hoa lan mê loạn tam sinh của nàng.
***
Sau khi về thành Mạc Nam, [Tây Vực chi minh] liền được ký kết giống như trước, chính là Tây Vực tứ quốc hàng năm tiếp tục tiến cống số lượng tài vật nhất định cho Yên quốc, lấy đó thể hiện sự hữu hảo cũng như tôn trọng đối với Đại Yên ở Trung Thổ.

Như thế, sự tình [Tây Vực chi minh] liền qua đi một thời gian, tảng đá trong lòng quân vương tứ quốc tốt xấu cũng đều buông xuống.
Cuối cùng đã tới thời gian Vương thượng tứ quốc đều phải về quốc gia của mình.

Nhớ mang máng hôm đó, bão cát tựa hồ đặc biệt lớn, ta không thể làm gì khác hơn là dùng khăn lụa vây quanh che mặt.
Dưới bức tường thành cao lớn của thành Mạc Nam, Hung Nô Vương A Đề Đạt chống quải trượng, lấy một thanh dao găm khảm đầy bảo thạch đưa cho ta; "Thanh dao găm này là di vật mà mẫu hậu của bản Vương lưu lại.

Nàng giữ lấy dùng phòng thân, ngàn vạn lần cẩn thận chớ đả thương mình." Sau đó, hắn đỏ mặt, sờ sờ mũi, nói với ta: "Chờ ta, đợi chân của bản Vương lành lại, sẽ lập tức cưỡi tuấn mã tới cưới nàng!"
Không nhớ rõ mình có gật đầu hay không, chỉ nhớ vị Thái Tử Yên quốc Mộ Dung Quang kia cũng không tới đưa tiễn chúng ta.
Đợi phụ vương cùng Thái Thú Mạc Nam Hoàng đại nhân hàn huyên xong, xe ngựa liền lên đường.
Đi không bao xa, ta giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, leo đến bên cạnh cửa sổ, mở ra.
Một trận gió cát vừa vặn cuốn lại, không để ý, khăn lụa liền bị gió cát cuốn đi.
Cát mịn làm mắt ta mê loạn, nhưng trong một cái chớp mắt, cũng cho ta thấy được trên đầu tường thành Mạc Nam, Mộ Dung Quang mặc một bộ thanh y đang lẳng lặng đứng đó.
Là ai đem cuồng sa cắt thành pháo hoa, qua nháy mắt, nhìn hết đầy trời phồn hoa.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn lại dâng lên mấy phần sương mù mờ mịt.

Quên không được, thoáng nhìn kia, trương dung nhan tuyệt thế dưới khăn lụa, hai mắt đẫm lệ lại mỉm cười như hoa.
Từ biệt Mạc Nam, ngoái nhìn tam sinh màu hổ phách.
Sau khi Mộ Dung Quang hồi kinh, phụ hoàng Mộ Dung Không Phá bệnh nặng nguy kịch, cuối cùng không thể sống qua mùa đông giá rét năm đó.
Mùa đông năm Thánh Hi thứ 32, Yên Liệt Võ đế băng hà lúc mặt trời mới mọc, truyền ngôi vị cho Đông cung Thái Tử Mộ Dung Quang.
Mùa xuân năm sau, Một Dung Quang đăng cơ Cửu Ngũ Chí Tôn, xưng hiệu "Yên Chiêu Đế", niên hiệu Bình Trì.
***
Thời gian trôi qua như thoi đưa, chỉ chớp mắt mà chuyện tình về [Tây Vực chi minh] đã trôi qua bốn năm tháng.
Ta vuốt vẻ con bồ câu màu trắng đưa tin đứng trên bệ cửa sổ, nhìn bức thư Hung Nô Vương A Đề Đạt gửi tới, thật lâu không nói gì.
Trên đó viết: "Công Chúa mỹ lệ, nhìn chữ như thấy người.

Đợi tuyết trên thảo nguyên Mạc Bắc tan hết, bản vương sẽ mang chiếc áo cưới đẹp nhất thế gian đến cho nàng."
Sau chuyến đi săn ở [Yến Tử lĩnh] về, phụ vương và Vương huynh đối với A Đề Đạt vẻ mặt cũng ôn hoà không ít, cảm thấy nếu ta có thể gả cho Hung Nô Vương, đối với quan hệ giữa hai nước chỉ trăm lợi mà không có hại.
Đã như vậy, ta liền nhẹ nhàng viết xuống trên giấy hai chữ: "Chờ ngươi."
Bồ câu đưa tin giương cánh bay cao, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ bay về thảo nguyên Mạc Bắc ở bên kia.
Hết chương 4
- ---------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
2017.4.27 Cảm nghĩ khi sửa lại văn: Aish...Thay đổi lại ta xấu hổ quá.
Khục, vô luận như thế nào...Nhan đa tình ước chừng là di truyền từ Lan tỷ...
_____________________
Bách Linh: Mấy chương đầu tác giả xưng hôi ngôi thứ loạn quá.

Mà từ đây cũng có thể hiểu được ân oán của đời trước, Ma Ny Lan rõ ràng có tình cảm với Mộ Dung Quang, mà vẫn có chút cảm động với A Đề Đạt.

Đúng là đa tình có tính di truyền mà:)).


Bình Luận (0)
Comment