Tuổi Chú Có Hơi Lớn

Chương 39

Ốc sên yếu ớt và mẫn cảm thế kia, cũng đâu thể moi nó ra khỏi vỏ, bắt ép nó đi vào khuôn khổ được.


Biên tập: Min


Ban đêm, Tống Hi liền dọn khỏi nhà Nhiếp Dịch để về nhà mình.


Sáng thứ hai đi làm, Tống Hi xách theo cơm sáng, vừa mới ra khỏi cửa lầu, đang muốn đi ra khỏi cửa chung cư để ngồi tàu điện ngầm đi làm, chợt nghe được âm thanh bóp còi xe ô tô.


Quay đầu lại nhìn, là chiếc Cayenne của Nhiếp Dịch.


Tống Hi siết túi xách làm bộ như không thấy, còn chưa đợi cô quay đầu chạy lấy người, cửa xe đã từ từ hạ xuống, để lộ ra sườn mặt sắc bén của Nhiếp Dịch: “Lên xe.”


Tống Hi căng da đầu đi về bên ấy hai bước, nhưng không lên xe, chỉ đứng ở một nơi cách cửa xe không xa, nói: “…… Không cần phiền đâu?”


Nhiếp Dịch thờ ơ trả lời: “Không phiền.”


Tống Hi: “…..”


Cô còn muốn tìm một lý do gì đấy để từ chối, nhưng Nhiếp Dịch đã chen ngang trước khi cô kịp lên tiếng: “Trốn được đến thứ hai, nhưng không tránh được thứ ba đến thứ sáu, lên đi.”


Tống Hi vừa nghe đã thấy nhức cả đầu, không thể không lên xe.


Cả đường không ai nói chuyện


Lúc Tống Hi còn ở nhà Nhiếp Dịch, ngày ngày tan làm cùng anh, hai người cũng không có tán gẫu với nhau, nhưng sau này càng lúc càng thân thuộc hơn thì cảnh tượng sẽ là người lái xe và người chơi điện thoại, thỉnh thoảng có ai nhớ ra chuyện gì đấy thì mới nói đôi ba câu, còn lại phần lớn thời gian lúc hai người ở cạnh nhau đều là im lặng trong thoải mái.


Hôm nay trong xe lại tràn ngập hơi thở xấu hổ.


Tống Hi nắm chặt bữa sáng trong tay nhìn đằng trước, thậm chí còn không dám chạm vào điện thoại.


Một hồi lâu sau, cô vắt hết óc mới nghẹn ra được một câu: “Chú ăn sáng chưa?”


“Chưa.”


Tống Hi lại nhớ đến căn bệnh dạ dày của anh, phải vất vả lắm cô mới nuôi ra được cái thói quen ăn đúng ngày ba bữa cho anh, thế mà cô vừa đi, anh đã về lại nguyên hình? Nghĩ đến đây, giọng điệu cũng không khỏi gấp lên: “Sao lại không ăn?”


Nhiếp Dịch liếc sang cô, nhạt nhẽo trả lời: “Người làm bữa sáng đi rồi, ăn cái gì?”


Hô hấp của Tống Hi nhất thời bị hãm lại, cúi đầu không dám nói tiếp nữa.


Nơi ở của cả hai cách công ty không xa, chạy một chập đã đến tầng hầm đỗ xe rồi.


Tống Hi thầm nghĩ phải mau mau xuống xe thôi, song cứ nghĩ đến chuyện Nhiếp Dịch không có đồ ăn sáng, bàn tay mở cửa xe của cô khựng lại, duỗi tay đưa túi đồ ăn sáng của mình cho anh, khẽ nói: “Cháu làm hai cái bánh bao nóng, chú ăn đi.”


Nhiếp Dịch lặng lẽ nhìn cô, không nói nhận cũng chẳng nói không.


Tống Hi bị anh nhòm mà nóng cả lưng, đặt túi đồ lên trên hộp đựng, rồi xoay người muốn mở cửa xe đặng đi xuống, chợt nghe một âm thanh lạch cạch vang lên, Nhiếp Dịch khóa cửa.


Tống Hi: “……”


Nhiếp Dịch: “Chúng ta tâm sự.”


Tống Hi ngồi về chỗ, không dám nhìn anh, trong lòng hốt hoảng nói: “Cháu bị muộn rồi.”


Nhiếp Dịch bình tĩnh: “Tôi sẽ nói với quản lý của cháu, để cô ta chấm công hôm nay cho cháu.”


“Thôi, bỏ đi vậy.” Tống Hi lúng ta lúng túng ngăn lại, nghĩ nghĩ rồi sửa lời, “Cháu….đột nhiên muốn đi W.C.”


“Cháu không muốn.” Ngữ điệu của Nhiếp Dịch là sự khẳng định, từ chối.


Tống Hi: “….”


Trong xe cuối cùng cũng an tĩnh lại, Nhiếp Dịch nhìn cô bé đang cúi đầu vì căng thẳng và sợ hãi, chầm chậm hỏi: “Cháu trốn cái gì?”


“Cháu….” Tống Hi không thể nói rõ ràng được, cô chỉ làm theo bản năng mách bảo mà thôi.


Nhiếp Dịch lại hỏi: “Chán ghét tôi thế sao?”


Tống Hi lắc đầu: “Không có!”


“Nếu không chán ghét, vậy tại sao ngày đó hôn cháu xong, cháu lại bỏ chạy?” Nhiếp Dịch hỏi trắng ra.


Tống Hi mặt đỏ tai hồng, nhắc đến chuyện hôm ấy, cô vừa thẹn thùng vừa bối rối không nói nên lời: “Cháu, cháu chỉ thấy là…. Chúng ta không thích hợp…..”


Nhiếp Dịch lại hỏi: “Sao lại không thích hợp?”


Tống Hi sắp sửa khóc đến nơi, bị ép trả lời mà lòng như lửa đốt, bật thốt lên: “Tuổi không hợp! Chú, tuổi chú có hơi lớn!”


Nhiếp Dịch: “……..”


Giọng nói của Nhiếp Dịch trầm hẳn: “Lặp lại lần nữa xem.”


Tống Hi nhạy bén nhận ra lý do này không thông được, hơn nữa rất ‘đả động’ tới đối phương, bèn đổi sang một lời nói chân thành hơn: “Chúng ta cách nhau nhiều quá, cháu…. Cháu thích nam sinh cùng lứa tuổi hơn.”


Nhiếp Dịch không trả lời.


Tống Hi không yên lòng, muốn quan sát xem phản ứng của Nhiếp Dịch như nào, nhưng vừa nâng mắt nhìn qua, đã đối diện với ánh mắt lạnh lùng đảo tới.


Tống Hi thầm rùng cả mình, sau đó chợt nghe Nhiếp Dịch hỏi: “Vậy ý là, cháu thích Thẩm Hành Chu?”


Tống Hi ngẩn cả người, phản ứng đầu tiên là cô nghĩ mình nên gật đầu nhỉ, như vậy là có thể đánh lùi Nhiếp Dịch được rồi, nhưng mà làm thế lại không ổn cho Thẩm Hành Chu lắm, thế nên cô đành nói: “Chú hiểu lầm rồi, cháu không thích anh ấy, cháu chỉ thích kiểu như vậy, ý là xấp xỉ tuổi cháu vậy đấy.”


Nhiếp Dịch nhìn cô, sau một hồi lâu, rốt cuộc vẫn thu hai từ ‘xàm xí’ về lại, hỏi thêm lần nữa: “Đối với Thẩm Hành Chu, cháu có ý gì không?”


Tống Hi trả lời: “Không có, bọn cháu chỉ là bạn bè bình thường thôi.”


Nhiếp Dịch liền duỗi tay mở cửa xe.


Trong lòng Tống Hi khẽ hít khí trời, mở cửa thành công, thế là xoay người đẩy cửa ra đi xuống.


Cửa xe vừa mở, Nhiếp Dịch đột nhiên nói: “Tống Hi, tuổi của tôi có phải là vấn đề hay không, và chuyện cháu thích kiểu người như thế nào, tôi hy vọng cháu có thể hiểu cho rõ bản thân mình.”


Tống Hi đưa lưng về hướng anh, đôi tay khẽ run lên, vẫn đẩy cửa xe ra, bước xuống xe mà chẳng hề quay đầu lại.


Toàn bộ nhân viên làm việc trên văn phòng Tổng giám đốc hôm nay đều cảm nhận được bầu không khí trầm thấp, Tề Quang ra khỏi phòng của Nhiếp Dịch, đi đến trước bàn một nữ thư ký, gõ bàn: “Sếp Nhiếp tìm cô.”


“Tìm tôi?” Nữ thư ký run lên, “Dạo gần đây tôi không phạm sai lầm gì chứ?”


Tề Quang thở dài, tâm trạng ngày hôm nay của Nhiếp Dịch rõ là không tốt, vừa nãy anh ta có việc cần đi vào báo cáo, vừa nói xong chuyện chính, nhìn thấy trên bàn có hai cái bánh bao, lúc này đã gần giữa trưa nhưng anh vẫn không có ý động vào, nghĩa là không định ăn nó, Tề Quang duỗi tay muốn cầm nó quăng hộ anh, nào ngờ bị anh quét mắt nhìn sang, sợ tới mức anh ta buông ngay bánh bao xuống.


Tề Quang hỏi: “Sếp muốn ăn nó sao?”


Nhiếp Dịch hỏi lại: “Tôi nói không ăn?”


Tề Quang bị hỏi nghẹn họng mà không trả lời được, vừa đi ra ngoài vừa buồn bực, sao tự dưng Nhiếp Dịch lại vì hai cái bánh bao mà gây khó dễ cho mình thế chứ.


Nghĩ đến đây, Tề Quang vỗ vai nữ thư ký: “Ai mà biết? Tâm tư của sếp, sâu như đáy biển.”


Nữ thư ký lạnh run đi vào phòng CEO.


Nhiếp Dịch đang xem mail, bận bịu một hồi mới hỏi: “Bên phía Giải Trí, có tin gì mới không?”


Nữ thư ký sửng sốt giây lát, mới nhận ra được ý anh hỏi là gì, lập tức lắc đầu: “Chỉ có những tin mà ngày hôm ấy em đã báo cáo với sếp thôi ạ.”


Đây là thư ký do Tề Quang quản lý, bình thường rất hiếm khi làm việc trực tiếp với Nhiếp Dịch, toàn làm những việc do Tề Quang phân công xuống, đột nhiên tuần rồi bị Nhiếp Dịch chỉ điểm đi vào văn phòng, bảo cô ấy tìm hiểu xem nguyên nhân đánh nhau của mấy nhân viên thuộc bộ phận Giải Trí là gì.


Lúc ấy Nhiếp Dịch nói không nhiều lắm, chỉ bảo cô ấy tìm hiểu cho kỹ nguyên nhân thật sự, trong lòng cô ấy buồn bực không thôi, không rõ tại sao Nhiếp Dịch lại đột nhiên đi quan tâm hai nhân viên quèn đánh nhau mà làm gì, không biết được khúc mắc trong đấy, lúc quay lại cô liền hỏi vài trợ lý thuộc bộ phận Giải Trí, bên ấy nói là hai nữ đồng nghiệp đánh nhau để tranh giành tình cảm của một cậu trai đẹp trong Quản lý tập sự.


Trai đẹp của bộ phận Tài khoản cô ấy có nghe qua, thế là tám nhảm với trợ lý ấy mấy câu chuyện tình cảm văn phòng trong công ty này một hồi, rồi quay sang báo cáo với Nhiếp Dịch về tình hình mà mình nắm được.


Cô ấy nhớ lúc đó Nhiếp Dịch nghe xong, vẻ mặt không tốt tí nào, nhưng cũng không nói thêm gì.


Chẳng nhẽ việc này vẫn chưa xong.


Nữ thư ký không hiểu gì.


Nhiếp Dịch vừa đọc mail vừa hỏi: “Cô hỏi thông tin từ ai?”


“Trợ lý ngành của bộ phận Giải Trí ạ.”


Nhiếp Dịch im lặng rất lâu.


Nữ thư ký‎ xoắn mấy ngón tay lại với nhau, biết thế này là sếp đang không hài lòng nên rất sợ hãi, vô cùng muốn nhào ra gọi Tề Quang vào cứu mạng.


Nhiếp Dịch không nhanh không chậm hỏi thêm: “Quan hệ giữa cô và trợ lý đó thế nào?”


Nữ thư ký đáp: “Cũng tạm….” Lại thấy Nhiếp Dịch ngước lên nhìn mình một cái, lập tức sửa lời: “Bình thường ạ.”


Nhiếp Dịch nói: “Vậy nên là, cô thấy người ta sẽ nói cho cô tất cả sự thật sao?”


Nữ thư ký ngẩn ngơ: “Ý sếp là….”


Nhiếp Dịch trầm giọng: “Đi hỏi lại.”


Nữ thư ký gật đầu ngay, xoay người đi ra ngoài, lại bị anh gọi lại, Nhiếp Dịch hất cằm, bảo: “Hâm nóng hai cái bánh bao này lại cho tôi.”


Thư ký cẩn thận cầm theo hai cái bánh bao đi ra ngoài.


Nhiếp Dịch đóng laptop lại, nhớ đến thần thái ban sáng lúc Tống Hi nói rằng mình không thích Thẩm Hành Chu, trầm tĩnh và bình thản.


Thứ sáu tuần trước thư ký có báo lại với anh cái gọi là nội tình, cách ngày trong bữa tiệc thường niên của nhà họ Thẩm, Trần Ngư lại nhắc đến. Nhiếp Dịch không khỏi nghĩ nhiều, cho rằng cô có ý với Thẩm Hành Chu nên mới đánh nhau với đồng nghiệp, vả lại vì ngại ngùng nên lần đó anh hỏi cô lý do, mới vội vã ngăn cản không muốn cho anh biết.


Ý nghĩ này vừa hiện lên, thì rất khó mà đ è xuống, hơn nữa cô cứ kéo Thẩm Hành Chu không ngừng lay lắc trước mặt anh, Nhiếp Dịch khó kiềm được xúc động.


Lúc xúc động ấy cũng đã biết, kết quả sẽ như hôm nay.


Nhiếp Dịch giơ tay lên xoa xoa thái dương.


Ốc sên yếu ớt và mẫn cảm thế kia, lúc không chạm vào nó, thì nó có thể tự tại bò đi bò về, nhưng một khi đã chạm vào nó rồi, nó sẽ lùi về cái vỏ ngay, khiến ai phải bó tay hết cách.


Cũng đâu thể moi nó ra khỏi vỏ, bắt ép nó đi vào khuôn khổ được.


Từ sau cái lần mà Tống Hi từ chối Nhiếp Dịch ấy, cả hai đã không còn liên lạc gì với nhau.


Không ở chung, cũng không ai chủ động nhắn tin hay gọi điện cho người kia, thế là quỹ đạo sinh hoạt của Nhiếp Dịch và Tống Hi liền biến thành hai đường thẳng song song.


Gặp lại đã là buổi báo cáo của bộ phận Giải Trí vào nửa tháng sau, còn hai ngày nữa sẽ đến lễ Tết, nên các dự án và hạng mục trọng điểm phải được làm cho xong và báo cáo một lần cuối cùng.


Vì nhiều nhân viên, trong đó có cả quản lý hay giám sát đều xin nghỉ sớm để về quê ăn Tết, nên người đến tham gia cuộc họp này không mấy nhiều, dù trên bàn họp hay hàng ghế phía sau cũng rất thưa thớt, nhưng vẫn không gây trở ngại cho các nhân viên chụm đầu lại hóng hớt.


Lúc Nhiếp Dịch đi vào phòng đã gây nên một trận xì xầm, Trình Tiêu vẫn chưa nghỉ phép, ngồi bên cạnh Tống Hi than ‘trời ơi’ mấy lần: “Sếp Nhiếp sao càng lúc càng đẹp thế nhỉ?! Nhìn trẻ quá trời!”


Đồng nghiệp ngồi cạnh cũng gật đầu lia lịa: “Có phải sếp thay đổi kiểu tóc không nhỉ? Nhìn qua cứ như 27, 28 tuổi vậy đó! Nhìn có khác gì mấy ngôi sao trẻ tuổi mà tôi thích đâu chứ!”


Tống Hi nghe mọi người chung quanh bàn luận, lặng lẽ đưa mắt quan sát Nhiếp Dịch.


Anh mặc một chiếc áo len màu xám viền xanh hải quân, và một chiếc áo sơ mi xanh nhạt ở bên trong, sợi len mềm mại làm trung hòa một phần khí thế mạnh mẽ, khiến cho cả người trở nên nhu hòa và thanh lịch hơn nhiều, kiểu tóc cũng đổi mới, hôm nay chỉ vuốt một ít lên thôi, phần còn lại của tóc mái thì xõa xuống trán, nháy mắt mà trẻ ra vài tuổi.


Khí chất đẹp trai tuấn tú này, thế mà lại làm cô nhớ đến dáng vẻ năm anh hai mươi tám tuổi dạy cô cách phát âm tiếng Anh.


Những người khác nhỏ giọng suy đoán, có phải là vì sắp nghỉ rồi nên sếp mới rảnh rỗi thế không, trạng thái cũng thả lỏng, phong cách ăn mặc thì trẻ trung hẳn ra.


Trình Tiêu bảo, chắc là yêu đương vào đấy, yêu đương có thể biến con người ta về lại tuổi mười tám ngay.


Tống Hi lại nhớ đến mấy câu từ chối của mình với Nhiếp Dịch ấy, không khỏi chột dạ trong lòng.


Nhiếp Dịch vẫn ngồi ở vị trí cố định ngày thường, cuộc họp bắt đầu, anh nhìn thoáng qua những người trong đây, nói: “Đến bàn họp ngồi cả đi.”


Trên bàn họp đúng là rất trống, chỉ có vài người nên nhìn ra vẻ biếng nhác, Trần Ngư liền bảo mọi người lên trên ngồi.


Những người ngồi chung với Tống Hi đều là người mưu trí, nghe vậy thì sôi nổi đứng lên tìm một chỗ dễ quan sát Nhiếp Dịch nhất, nhưng để lại chỗ ngồi ngay đối diện Nhiếp Dịch—vì cái vị trí này quá hút mắt, chỉ cần vừa nâng mắt lên là có thể đối diện với Nhiếp Dịch được rồi, có đứa ngu mới ngồi chỗ đấy.


Tống Hi ngu thật chậm một bước, chỉ có thể ôm laptop cúi đầu đi đến đấy ngồi xuống.


Trần Ngư bắt đầu thuyết trình về tình hình một tháng làm việc, trong phòng rất an tĩnh, thỉnh thoảng Tống Hi sẽ nhìn lên màn chiếu, còn lại phần lớn thời gian đều cúi đầu, mơ màng nhìn laptop không có mục đích.


Trần Ngư nói: “Năm sau, kế hoạch của chúng ta sẽ làm dự án này….”


Tống Hi không yên lòng nghe báo cáo, đột nhiên thấy dưới chân khẽ động, có ai đó đang đá nhẹ vào chân cô.


Tống Hi: “!”

Bình Luận (0)
Comment