Editor: Gấu Gầy
Tống Thành Nam vừa từ đồn cảnh sát ra, chưa kịp giấu đi vẻ chán nản thì đã bị một mảng tuyết táp vào mặt.
Thời tiết quá tệ, rõ ràng dự báo là trời âm u, nhưng sáng nay lại có tuyết rơi. Gió tây bắc mang theo những hạt tuyết nhỏ li ti tạt vào mặt đau rát, tai sưng đỏ lên, e là vết thương do bị lạnh lại tái phát.
Tống Thành Nam nhét tài liệu vào túi, giơ tay xoa xoa tai, bước nhanh xuống bậc thang, chạy vài bước rồi kéo cửa một chiếc taxi cũ nát đậu bên đường.
Nói "cũ nát" cũng không ngoa, kiểu dáng cũ, sơn xe bong tróc, vết xước va quệt khắp nơi, cản sau xe cũng bị vỡ, được dán lại bằng băng dính màu vàng một cách cẩu thả. Nhìn cách dán băng dính lộn xộn kia, không khó để nhận ra người dán cũng không phải là người kiên nhẫn.
Nhanh chóng đóng cửa ghế phụ, ngăn cách gió lạnh và tuyết bên ngoài, nhiệt độ trong xe cũng không cao, nhưng chút hơi ấm ít ỏi vẫn khiến Tống Thành Nam thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào? Có hy vọng không?"
Trên ghế lái là một người đàn ông mặt đen, diện mạo không có gì đặc biệt, chỉ là đen, đen sạm do phơi nắng quanh năm. Anh ta đặt một cánh tay lên vô lăng, những ngón tay đen nhánh gõ nhẹ vào lớp lông bọc vô lăng, hỏi dồn dập: "Sở trưởng Phương nói sao?"
Tống Thành Nam lắc đầu, lấy từ trong túi áo khoác lông vũ ra một bao thuốc lá, vừa rút ra được nửa điếu lại nhét vào, hút thuốc phải mở cửa sổ thông gió, quá lạnh, anh không muốn gió lạnh thổi bay chút hơi ấm ít ỏi trong xe.
"Không được, cảnh sát phụ trợ lên chức cần phải thi tuyển thống nhất, đầu năm nay vừa thi xong, tôi không kịp." Tống Thành Nam lại xoa xoa tai, nhiệt độ trong xe làm tai anh càng thêm đau rát.
"Cậu không cho ông ta xem lý lịch trong quân đội của cậu à? Cậu giỏi như vậy, họ cũng không cần?" Người đàn ông mặt đen trừng mắt hỏi.
Tống Thành Nam cười, anh cũng không hẳn là trắng, người từ trong quân đội ra có mấy ai trắng trẻo? Nhưng vì ngũ quan cứng cáp, lại mang theo khí chất quân nhân, nụ cười này giống như cỏ cây bên vách núi, hương hoa giữa gió mạnh, cứng rắn mà lại dịu dàng, khiến người ta không thể rời mắt.
"Người giỏi thì nhiều, ai cũng có thể đi cửa sau à?" Tống Thành Nam xoa xoa ngón tay, vẫn hơi thèm thuốc, "Tuyển cảnh sát phụ trợ phải theo quy định, sở trưởng Phương nói, khi nào thành phố thi tuyển thống nhất sẽ thông báo cho tôi."
Người đàn ông mặt đen có chút nản lòng, nhưng cũng chỉ biết gật đầu, hỏi: "Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Không lẽ thật sự muốn làm chủ nhiệm cộng đồng ở khu Tân Phát đó à?"
Ánh mắt Tống Thành Nam hơi ảm đạm. 18 tuổi anh nhập ngũ, 26 tuổi xuất ngũ, 8 năm phục vụ trong tiểu đoàn trinh sát, từ một trinh sát binh bình thường trở thành xạ thủ bắn tỉa xuất sắc nhất tiểu đoàn, lại vượt qua vòng vây, thông qua kỳ thi thăng cấp hạ sĩ quan trinh sát, giành được suất ở lại quân đội.
Trước khi chuyển ngành, anh đã là phó chính trị viên của tiểu đoàn. Anh làm vị trí này được ba năm, vì không có bằng đại học nên vẫn chưa được thăng chức. Giữa năm, tiểu đoàn trưởng lén nói với anh, cấp trên xem xét thành tích những năm qua trong quân đội của anh, đang cân nhắc đặc cách thăng anh lên làm chính trị viên. Nhưng trước khi quyết định được ban hành, Tống Thành Nam đã chủ động xin chuyển ngành.
Anh ngẩng mắt lên, lại cười: "Chủ nhiệm cộng đồng thì sao, dù sao cũng là cán bộ, xem anh sợ kìa."