Editor: Gấu Gầy
Tống Thành Nam như con ruồi mất đầu, đi loanh quanh trong nhà một vòng, bực bội vò đầu bứt tóc, cuối cùng đành bất lực đi vào bếp, đóng chặt cửa lại.
Anh rút một điếu thuốc, bật lửa lên châm, hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể xua tan được nỗi bực tức trong lòng.
Lúc anh thuê căn nhà này, đồng nghiệp ở khu phố đã nhiều lần khuyên anh nên cân nhắc kỹ, nhưng vì đặt tiền thuê nhà lên hàng đầu, Tống Thành Nam vẫn quyết định chọn nơi này.
Từ khi nhậm chức ở thị trấn Tân Phát, anh đi sớm về khuya, căn nhà chỉ để ngủ qua đêm, mỗi khi nghỉ lễ anh cũng phải về quê, nên đến hôm nay mới được nghe "bản nhạc giao hưởng" nổi tiếng.
Ban đầu còn có "giờ nghỉ giải lao" để thở dốc, cứ ba mươi đến năm mươi phút lại diễn một lần, sau đó không biết tại sao, nhạc công liên tục trở lại sân khấu, một khúc vừa dứt lại đến một khúc khác, tiếng trống dồn dập càng lúc càng mạnh, âm thanh chói tai của kim loại va chạm vào nhau chui vào đầu óc, khiến người ta phát điên.
Tống Thành Nam đã từng đến gõ cửa đối diện, nhưng ngoài "nhạc giao hưởng" ra không có ai trả lời, thỉnh thoảng có người đi qua, tức giận quát: "Không cần gõ cửa nữa, gõ cũng vô ích, không có ai mở cửa cho anh đâu, lúc thằng tàn phế gõ ống sắt thì thằng nhóc đó chắc chắn không có ở nhà."
Tống Thành Nam rụt tay lại, đút vào túi, lịch sự hỏi: "Ông có biết tại sao ba của Tần Kiến lại gõ ống sắt không?"
Người đó vừa đi vừa mắng, giọng nói rất to: "Vì sao à, vì Tần Kiến không cho thằng tàn phế đó ăn cơm chứ sao, đói thì nó gõ, gõ đến mức người ta phát điên, thôi, hôm nào tôi cũng chuyển đi, không chọc nổi thì tôi trốn."
Hôm nay là thứ Bảy, Tần Kiến đã đi xe đến điểm du lịch nổi tiếng nhất thành phố từ sáng sớm. Giữa mùa đông lạnh giá, đối với Tần Kiến giống như hành trình đi Tây Thiên thỉnh kinh, vô cùng gian nan, nhưng đối với những du khách thích băng tuyết, thì đó chỉ là một kỷ niệm ngắn ngủi, mới mẻ và vui vẻ.
Bán kem cả ngày trên phố đi bộ, mỗi khi bán được một cây, trong lòng Tần Kiến lại mắng người ta một câu ngu ngốc, giữa mùa đông âm 20 độ mà còn ăn kem, đúng là bệnh hoạn.
Buôn bán cũng được, nhưng thời tiết thực sự rất lạnh, cứ nửa tiếng lại phải tìm chỗ sưởi ấm, nếu không trên đường lại có thêm một bức tượng băng hình người.
Hai bên phố đi bộ là các cửa hàng san sát nhau, nhưng chẳng có mấy cửa hàng nào cho Tần Kiến vào sưởi ấm. Những người bán hàng rong như cậu, không chỉ tranh giành khách mà còn có thể dò la được "bí quyết kinh doanh" của họ, các cửa hàng ở điểm du lịch, ai mà chẳng có chút mánh khóe lừa đảo.