Editor: Gấu Gầy
Tần Kiến nhìn người đàn ông đang húp mì sùm sụp đối diện qua làn hơi nóng, mặt không cảm xúc nói: "Tôi không có tiền trả anh."
Tống Thành Nam ngẩng mặt lên khỏi bát, nhai hết mì trong miệng rồi mới nói: "Quy tắc cũ, ghi sổ. Tôi mang cả sổ theo đây, ghi rõ từng khoản cho cậu đấy."
Vẻ mặt vô lại của người đàn ông lúc này khác hẳn với nửa tiếng trước. Những đòn khóa, vật, đánh đấm mạnh mẽ và dứt khoát, chỉ trong chớp mắt, gã tóc dài đã bị khống chế, không chút dây dưa.
Đám du côn định xông lên đánh hội đồng, nhưng người đàn ông mặt lạnh như tiền, dáng đứng hiên ngang, khí thế bức người khiến chúng không dám tiến tới.
Sở Diêm Vương rất biết nắm bắt thời cơ, nhân lúc tên cầm đầu đám du côn còn đang do dự, hắn liền nói: "Phùng Quần, giới thiệu một chút, đây là chủ nhiệm cộng đồng mới nhậm chức của khu Tân Phát, cũng là đồng đội của anh tao, ba năm liền đạt danh hiệu "Binh Vương" trong đại đội. Sở trường là bắn tỉa và cận chiến khống chế, một chọi mười không thành vấn đề."
Lời này khiến đám du côn rùng mình, cũng làm Tần Kiến chấn động.
Cậu ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn bóng người đang đứng ngược sáng trước mặt. Bóng người đó dường như cao lớn hơn bình thường, đang xẻ đôi cơn gió lạnh, để lại một khoảng ấm áp phía sau.
Vừa vặn, đó là nơi Tần Kiến đang đứng.
Cậu nhóc thu hồi suy nghĩ, nhìn bát mì sắp cạn đáy đối diện, nhỏ giọng hỏi: "Nếu anh đánh được bọn họ, sao còn phải bồi thường tiền thuốc men cho Vương Đại Lực?"
Tống Thành Nam đặt đũa xuống, châm một điếu thuốc, vừa đưa lên miệng định rít một hơi, lại lấy xuống dụi vào gạt tàn: "Làm việc không thể để lại hậu hoạn. Nếu không để Vương Đại Lực kiếm lại chút thể diện, cân bằng tâm lý, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Tôi có thể đánh bại bọn họ, nhưng còn cậu thì sao? Hơn nữa, làm việc không thể chỉ dựa vào nắm đấm, chuyện gì cũng phải nói lý lẽ. Vương Đại Lực bị thương nằm viện một phần nguyên nhân đúng là do cậu, chúng ta bồi thường ít tiền thuốc men cũng là lẽ đương nhiên."
Tần Kiến cụp mắt xuống, lẩm bẩm: "Một ngàn tệ thì nhiều quá, tôi không trả nổi nợ đâu."
Tống Thành Nam khịt mũi, lại cầm đũa lên gõ gõ: "Tôi đã nói rồi, sau này cậu không trả thì tôi sẽ đòi vợ cậu. Chẳng lẽ cậu định không lấy vợ, không lập gia đình mãi sao?"
Cậu nhóc đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi cãi lại: "Bộ đội dạy anh kiểu gì vậy, suốt ngày vợ vợ vợ vợ, còn có... có tính... tính kỷ luật không?"
Người đàn ông cười ha hả, dáng vẻ trẻ con này của Tần Kiến rất hiếm thấy, khiến người ta không nhịn được trêu chọc cậu: "Này, bình thường cậu có nghĩ đến vợ không? Tôi nghe nói bây giờ học sinh tiểu học cũng có nhiều đứa yêu đương rồi, cậu yêu đương chưa? Có người thích chưa?"
"Khỉ gió!" Cậu nhóc không biết chủ đề sao lại chuyển sang chuyện này, xấu hổ đến mức dùng đũa chọc chọc vào bát mì, "Sao anh lại... không biết mắc cỡ như vậy!"
Tống Thành Nam dựa lưng vào ghế, cười ngặt nghẽo: "Cũng phải, thằng nhóc cậu hung dữ thế này, ai mà thèm yêu đương với cậu. Nghe lời chú đi, bình thường phải cười nhiều lên, như vậy mới được con gái thích. Nào, cười một cái cho chú xem nào."
"Cười cái đầu anh!" Tần Kiến đặt mạnh đũa xuống, đứng dậy bỏ đi.
Người đàn ông vừa cười vừa nói với theo: "Kiến đại gia, tiền của tôi đều dùng để dàn xếp chuyện cho cậu rồi, nửa tháng nữa mới có lương, sau này tối nấu cơm nhớ mang cho tôi một bát nhé."
Bước chân cậu nhóc như dừng lại một chút, lại tựa như không dừng, chỉ có tiếng "đồ ngốc" khàn khàn vang lên rõ mồn một.
—-----