Editor: Gấu Gầy
Trong căn phòng an toàn được tại một ngôi nhà dân bình thường.
Tống Thành Nam lần đầu tiên bộc lộ cảm xúc tiêu cực rõ ràng trước mặt người khác. Anh chống hai tay lên bàn, người gập về phía trước, ánh mắt hung dữ, nhìn chằm chằm người đối diện: "Để mất dấu? Mấy người là cảnh sát hình sự mà lại nói với tôi là để mất dấu xe?"
Trên bàn bày la liệt năm khẩu súng lục Glock và ba khẩu súng ngắn Remington 870. Tống Thành Nam chỉ vào những khẩu súng này, ánh mắt giận dữ lướt qua mặt bốn năm cảnh sát trong phòng: "Bọn chúng là dân buôn lậu súng ống liều mạng, chuyện gì cũng dám làm!"
Bàn tay đặt trên bàn của anh từ từ siết chặt, mắt đỏ ngầu: "Tề Đại Huân là một tên đồng tính, lại còn biến thái. Mấy người có từng nghĩ đến hắn sẽ làm gì với Tần Kiến không! Mẹ kiếp!"
Tống Thành Nam đá mạnh vào chân bàn, số súng trên bàn nảy lên rồi lại rơi xuống chỗ cũ.
"Tiểu Tống, bình tĩnh đi." Một người tóc mai điểm bạc, là người phụ trách chuyên án vỗ nhẹ vào cánh tay căng cứng của Tống Thành Nam, "Hành động lần này của chúng ta không phải là bắt giữ, mà là thông qua Tề Đại Huân để lần ra đường dây buôn lậu quốc tế phía sau hắn. Mục đích của chúng ta là hoàn thành giao dịch này với hắn, khiến hắn mất cảnh giác. Đợi đến khi nắm rõ thành viên và quan hệ lợi ích của tổ chức phía sau hắn, chúng ta sẽ giăng lưới tóm gọn cả ổ, triệt phá đường dây buôn lậu súng ống quốc tế đã tồn tại suốt năm năm qua."
"Cậu cũng biết, nhiệm vụ này đáng lẽ không nên giao cho cậu. Kế hoạch ban đầu là để cảnh sát của chúng ta đóng giả Tống Phong giao dịch với Tề Đại Huân. Nhưng ngay trước lúc gặp mặt, chúng tôi nhận được tin báo, Tề Đại Huân đã từng gặp Tống Phong nhiều năm trước. Mặc dù hai người không tiếp xúc gần, nhưng chúng tôi cũng không thể mạo hiểm để cảnh sát giả làm Tống Phong giao dịch với hắn."
Cảnh sát Tiểu Trương đứng bên cạnh vẫn còn nhớ rõ bầu không khí căng thẳng và bế tắc lúc đó. Một mặt, trong số cảnh sát có thể điều động ngay lập tức, không ai có vóc dáng và khuôn mặt giống Tống Phong. Mặt khác, tiếng tích tắc của đồng hồ cứ vang lên từng giây từng phút.
Tiểu Trương có biệt danh là "Tè Dầm", bởi vì cứ hễ căng thẳng là anh ta lại chạy vào nhà vệ sinh. Là một cảnh sát oai phong lẫm liệt, anh ta cũng từng phiền lòng vì biệt danh khó nghe này. Cho đến khi gặp Tống Thành Nam đến đồn cảnh sát làm việc, anh ta mới nhận ra "Tè Dầm" cũng có thể là một loại "ân huệ".
Hai người thường xuyên gặp nhau để hút thuốc, nhưng lúc đó Tiểu Trương lo lắng, không có tâm trạng trò chuyện. Tống Thành Nam cũng không hỏi nhiều, chỉ chào hỏi qua loa rồi "ai đi đường nấy". Nhưng chưa kịp thoát khỏi mùi đặc trưng của nhà vệ sinh, Tiểu Trương đã kéo quần chạy theo, hét lớn: "Đứng lại!"
Vóc dáng và khuôn mặt của Tống Thành Nam giống Tống Phong - ông trùm ở Bình Thành vừa bí mật bị bắt đến bảy tám phần. Hơn nữa, Tề Đại Huân chỉ gặp Tống Phong từ xa cách đây sáu bảy năm, chắc cũng có thể qua mặt được.
Cứu người sắp chết, biết đâu lại sống!
Trong tình thế cấp bách, tổ chuyên án chỉ đành lựa chọn như vậy.
Thực ra, một lý do khác khiến tổ chuyên án quyết định như vậy là vì khí chất đặc biệt của Tống Thành Nam. Phong thái nghiêm nghị của quân nhân, sự nhẫn nhịn và ứng biến linh hoạt của lính bắn tỉa, khí chất ung dung, thậm chí có thể cố ý tỏ ra âm hiểm và tàn nhẫn, cộng thêm thân thủ của một "binh vương", ở một mức độ nào đó, anh còn phù hợp hơn cả cảnh sát được giao nhiệm vụ ban đầu.
Nhưng đời không như là mơ.
Họ tính toán đủ đường nhưng không ngờ Tần Kiến lại đi theo đến "Cực Lạc", rồi xảy ra chuyện này.
"Nhiệm vụ giao cho cậu, cậu cũng đã hoàn thành xuất sắc, chỉ là Tề Đại Huân quá xảo quyệt, lại dùng cách bắt cóc con tin để thăm dò thân phận của cậu." Người phụ trách chuyên án xoa xoa thái dương, mệt mỏi nói, "Đây là kế hoạch hắn đã sắp đặt từ trước, không phải Tần Kiến thì cũng sẽ là người khác. Nếu chúng ta đi cứu người sẽ lộ thân phận, hắn nhất định sẽ cắt đứt quan hệ với tổ chức phía sau, khiến chúng ta không tìm ra manh mối. Còn nếu chúng ta không cứu..."