Editor: Gấu Gầy
Tên ngốc Lưu Tường lại dùng bàn tay bẩn lau quần, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, hỏi dồn: "Sao tôi lại ngốc? Cậu nói gì tôi chẳng hiểu gì cả?"
Phương Phi chống tay lên bàn, đỡ cằm, hỏi: "Tường Tử, cậu nói xem Tần Kiến có tính chiếm hữu không?"
Mập Ú không chút do dự gật đầu: "Có!"
"Dễ gần không?"
Mập Ú hơi do dự: "Không dễ... gần lắm!"
"Giống như chó hoang cướp đường không?"
Mập Ú tặc lưỡi hai tiếng: "Đều là bạn bè, so sánh như vậy không hay lắm." Rồi lại nhanh chóng gật đầu, "Giống!"
"Thế chẳng phải đã rõ rồi sao," Phương Phi trợn trắng mắt, "Chỗ nào chó hoang đã tè chính là lãnh địa của nó, nếu bị người khác chiếm, nó chịu để yên à?"
Mắt Mập Ú đảo một vòng, vẫn không đồng tình lắm: "Tuy tính Tần Kiến hơi chó, nhưng cũng không đến mức cản đường tình duyên của chủ nhiệm Tống chứ?"
Phương Phi ra vẻ từng trải, hiểu đời: "Nếu Tần Kiến hiểu được những điều này thì cậu ấy còn mặt mày khó chịu, uống nước lạnh giải khuây à? Hôm nay là cuối tuần, cậu ấy không phải đã chui về nhà đeo tạp dề lượn quanh bếp rồi sao?"
Thiếu niên xinh trai tặc lưỡi: "Cứ chờ xem, Tần Kiến làm loạn như vậy, chủ nhiệm Tống sẽ khổ cho coi."
Mập Ú dùng đầu ngón tay nhặt từng mẩu vụn bánh ốc quế trên bàn bỏ vào miệng, tranh thủ nói: "Tần Kiến gây sự với chủ nhiệm Tống cũng không phải một hai lần, kệ cậu ấy đi." Cậu ta ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nghiêm túc, "Phương Tiểu Phi, cậu nói xem Tần Kiến với chị gái chủ nhiệm Tống ai nấu ăn ngon hơn? Tôi đoán là chị gái chủ nhiệm Tống, nếu không Tần Kiến đã không nổi giận như vậy."
Phương Phi lấy tay ôm mặt, kêu lên: "Ôi trời ơi!"
Căn nhà cấp bốn cao cấp được xây dựng vào những năm 90 của thế kỷ trước không biết là do kiến trúc sư nào thiết kế mà diện tích không lớn. Nhà bếp cũng chỉ có một dãy hẹp, người nào hơi mập một chút là chui không lọt.
Trong bếp vang lên tiếng nước chảy róc rách, Tống Thành Nam đang rửa bát. Thẩm Bình bị anh đẩy ra phòng khách nghỉ ngơi, nhìn khe cửa phòng ngủ của Tần Kiến chưa đóng kín, do dự một hồi rồi lại chen vào bếp.
Cô dùng khăn lau bát đũa đã rửa sạch, nhưng động tác của người nội trợ đảm đang lúc này lại có phần chậm chạp.
"Có gì thì chị cứ nói thẳng, chúng ta còn phải vòng vo tam quốc với nhau à?" Tống Thành Nam liếc nhìn người phụ nữ, chủ động hỏi.
Thẩm Bình do dự một hồi rồi mới lại gần, hỏi nhỏ: "Tiểu Tần có phải không hoan nghênh tụi chị ở đây không? Từ lúc về đến giờ nó chẳng nói gì, mặt mày cũng lạnh tanh."
Tống Thành Nam nhớ lại một chút, rồi cười trấn an người phụ nữ: "Không có đâu, thằng nhóc Tần Kiến trông có vẻ khó gần, đối xử với người khác cũng không nhiệt tình lắm, nhưng tâm địa rất tốt, không có đứa trẻ nào tốt hơn nó đâu, ở lâu chị sẽ biết."
Người phụ nữ thở phào nhẹ nhõm, rồi chuyển chủ đề: "Trụ Tử nói ngày mai em định dẫn nó với Linh Đang đi sở thú? Vừa rồi nó còn lôi bộ quần áo yêu thích nhất ra, nói ngày mai sẽ mặc, có chuyện này không?"
"Ừ." Tống Thành Nam tắt vòi nước, lấy khăn lau bát trong tay Thẩm Bình, cẩn thận lau từng cái bát, "Trụ Tử khỏe rồi, hồi phục cũng nhanh. Nó với Linh Đang khó khăn lắm mới đến thành phố một lần, nhân dịp cuối tuần dẫn chúng nó đi chơi."
Người phụ nữ nghe xong thì nghiêm mặt: "Chơi bời gì chứ, ở ruộng đồng cũng có thiếu chỗ cho chúng nó chơi đâu, suốt ngày chạy nhảy. Không đi, lãng phí tiền."
Tống Thành Nam đặt đồ trong tay xuống, cười cười đặt tay lên vai người phụ nữ, xoay người cô lại rồi nhẹ nhàng đẩy ra khỏi bếp: "Chuyện này cứ nghe em đi, chị cũng đi tìm một bộ quần áo đẹp, ngày mai chúng ta cùng nhau đi."
Người phụ nữ còn muốn từ chối, nhưng Tống Thành Nam đã làm xong việc, phủi tay chưa khô, bước qua cô nói: "Em ra ngoài một lát, mọi người ngủ trước đi."
Lúc ra cửa, anh liếc nhìn cánh cửa chưa đóng kín kia.
Khi trở về, đèn trong nhà đã tắt, từ phòng anh vọng ra tiếng cười nói vui vẻ của trẻ con và tiếng Thẩm Bình nhỏ nhẹ giục chúng đi ngủ.
Cánh cửa đối diện vẫn hé mở một khe hở, ánh đèn vàng ấm áp hắt ra ngoài, chiếu xuống sàn nhà một vệt sáng dài.
Tống Thành Nam đẩy cửa bước vào, thấy thiếu niên đang cúi đầu học bài, quay lưng về phía anh.
"Đang đợi tôi à?" Tống Thành Nam cười hỏi.
Bóng lưng thiếu niên cứng đờ, một lúc sau mới trả lời: "Đang học bài."
Tần Kiến thậm chí còn không quay đầu lại, nhưng cây bút trong tay cậu đã ngừng chuyển động. Trước mặt cậu là cửa sổ, màn đêm u ám phủ lên nó một lớp màng, phản chiếu mọi cử động của Tống Thành Nam.
Tần Kiến thấy anh đặt một cái túi lên tủ đầu giường, rồi cởi chiếc áo hoodie trên người bằng một tay, để trần nửa thân trên rồi cởi quần.
"Bộp", cây bút của Tần Kiến rơi xuống bài tập, loang ra một vệt mực bẩn. Cậu theo bản năng vo tròn tờ giấy lại, nắm chặt trong tay, khoảnh khắc này khiến cậu nhớ đến bí mật mà cậu giấu dưới chăn dạo gần đây, cũng là một cục bẩn thỉu như vậy, chỉ khác màu sắc.
"Sao vậy? Làm sai rồi à?" Người đàn ông từ phía sau áp sát lại, chống một tay lên bàn, nửa ôm Tần Kiến.
Anh đã thay đồ ngủ, bộ đồ ngủ bằng cotton màu xanh nước biển in hình gấu nhỏ, mặc trên người đàn ông trưởng thành cao lớn trông hơi trẻ con. Bộ đồ ngủ là hàng giảm giá thanh lý ở siêu thị, vì bị rách một đường ở tay áo nên giá rất rẻ, quan điểm tiêu dùng của Tống Thành Nam và Tần Kiến rất hợp nhau. Bây giờ đường rách đó được khâu lại bằng những mũi khâu xiên xẹo, là do Tần Kiến khâu.
Tần Kiến cũng mặc bộ đồ ngủ giống vậy, chỉ khác màu. Bộ đồ ngủ màu xanh nhạt in hình gấu nhỏ làm giảm bớt khí chất lạnh lùng của cậu, vô tình tăng thêm vài phần đáng yêu tinh nghịch.
Lúc mặc bộ đồ ngủ này, Tần Kiến còn chưa biết "cùng kiểu" nghĩa là gì, chỉ ngây ngô muốn đứng gần Tống Thành Nam hơn một chút. Như vậy, hai chú gấu nhỏ sẽ thành một đôi.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt bay tới, bao quanh thiếu niên non nớt đang bối rối. Trái tim cậu đập loạn xạ, cuồng nhiệt đến mức có thể phá vỡ mọi rào cản, sợ hãi đến mức muốn bỏ chạy. Giống như một quả bóng đang rơi xuống với tốc độ cao, mỗi điểm rơi lệch một chút sẽ làm thay đổi hướng đi của nó.
"Vô tình làm bẩn bài tập." Tần Kiến tiện tay ném tờ giấy vào thùng rác. Cậu quay đầu lại, lưng áp sát vào mép bàn, kéo giãn khoảng cách với Tống Thành Nam, lúng túng hỏi: "Vừa rồi anh đi đâu đấy?"
Tống Thành Nam đứng thẳng dậy, dựa vào tường bên cạnh. Anh không trả lời câu hỏi của Tần Kiến ngay, ánh mắt dò xét dừng lại trên hàng mi đang run rẩy của thiếu niên.
Tần Kiến đang sợ cái gì? Tống Thành Nam cúi đầu nhìn mình, không có gì đáng sợ cả. Vài năm trước anh còn có thể dùng thể hình để áp chế khiến cậu sợ hãi, nhưng bây giờ thiếu niên đã cao gần bằng anh rồi, cậu còn sợ cái gì? Tránh né cái gì?
"Ra ngoài mua chút đồ ăn, tối nay cậu ăn ít quá." Đè nén nghi hoặc trong lòng, Tống Thành Nam thong thả bước đến bên giường, ngoắc tay, "Lại đây, không thể để bụng đói mà học bài được."
Đối với mệnh lệnh của Tống Thành Nam, Tần Kiến luôn tuân theo, giống như một chương trình được cài đặt sẵn trong xương tủy, không cần phải suy nghĩ, vô thức sẽ làm theo.
Bữa tối vẫn do người phụ nữ nấu, Tần Kiến ăn quá nhiều giấm chua, đương nhiên không ăn được gì khác. Tống Thành Nam vừa thầm mắng thằng nhóc nhỏ nhen, vừa phải đi tha đồ ăn về cho con thú nhỏ cau có cả buổi tối ăn no.
Mở túi ni lông ra, ngoài một số món Tần Kiến thích ăn, còn có bia nữa. Tần Kiến với tay lấy một lon bia, "cạch" một tiếng mở ra.
Tống Thành Nam liếc xéo, không nói gì, chỉ cười nhạt: "Làm bài tập xong chưa? Hay là Kiến đại gia nhà ta cũng có thể uống rượu làm thơ?"
Tần Kiến ngửa đầu tu một hơi dài, yết hầu trượt lên trượt xuống, ra dáng đàn ông. Tống Thành Nam thấy vậy cười khúc khích, trêu chọc hỏi: "Kiến đại gia vừa đẹp trai vừa cá tính, ở trường chắc được nhiều người theo đuổi lắm nhỉ?"
Một hơi uống cạn hơn nửa lon bia, Tần Kiến ợ một cái, dùng tay lau khóe miệng, đảo mắt: "Sao chủ nhiệm Tống cứ thích nói chuyện này thế, ở cơ quan cộng đồng lâu quá, thành bạn của các bà các cô rồi à? Thích buôn chuyện thế."
"Cút xéo!" Tống Thành Nam cười mắng, anh cũng tiện tay mở một lon bia, bọt trắng trào ra, nhưng anh lại để mặc nó làm ướt ngón tay.
Im lặng một lúc, giọng Tống Thành Nam trầm xuống: "Dạo này, tôi không biết nên nói gì với cậu nữa. Có thể là cậu lớn rồi, cũng có thể là tôi già rồi." Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tần Kiến, "Bỗng nhiên cảm thấy... không gần gũi với cậu được nữa."
"Có lẽ đây chính là khoảng cách thế hệ." Anh cười gượng gạo.
"Khoảng cách thế hệ cái gì!" Lon bia trong tay Tần Kiến hơi móp méo, cậu đỏ hoe mắt, nắm chặt cánh tay Tống Thành Nam, "Tôi... tôi..."
Không nỡ nhìn đứa nhỏ nhà mình bồn chồn, Tống Thành Nam vỗ vỗ bàn tay lạnh ngắt kia an ủi: "Thực ra chuyện này cũng bình thường, có thể là tôi quá nhạy cảm, hai năm nay chúng ta nói là nương tựa lẫn nhau cũng không sai. Cậu cần tôi, tôi cũng cần cậu."
Anh xoa đầu thiếu niên, mỉm cười dịu dàng: "Tần Kiến, cảm ơn cậu đã ở bên tôi những năm qua."
Trong cơ thể Tần Kiến bỗng nhiên dường như có một ngọn lửa bùng lên thiêu đốt khắp nơi, rồi lại như bị một con trăn lạnh lẽo trơn trượt quấn quanh nuốt chửng trái tim đang run rẩy.
Dưới sự dịu dàng của đêm khuya, Tần Kiến hoang mang không biết phải làm sao. Từng tế bào trong cơ thể đều thúc giục một lần mất kiểm soát lãng mạn, còn lý trí trong đầu lại không ngừng cảnh báo cậu phải giữ tỉnh táo.
Hậu quả của sự bốc đồng là gì, Tần Kiến đã tàn nhẫn ôn lại hàng ngày trong suốt thời gian qua. Nhưng bây giờ, sự dịu dàng tràn ngập căn phòng khiến cậu phát điên!
Đột nhiên, Tần Kiến ôm chặt Tống Thành Nam, bia trong tay đổ lên giường, tỏa ra mùi rượu nhạt.
Hương rượu say lòng người, Tần Kiến siết lấy người đàn ông, ngực áp vào ngực, tay quấn quanh tay, hơi thở nóng rực phả vào cổ anh. Nhịp đập thình thịch kia mê hoặc cậu hung hăng hôn lên, cắn xuống. Tốt nhất là uống máu, để lại sẹo, mới có thể chứng minh hai người thực sự hòa làm một.
Cậu muốn mở lời, muốn nói ra nỗi lòng kìm nén bấy lâu, nói ra tình yêu mãnh liệt và dục vọng dơ bẩn ẩn giấu sâu kín! Cậu muốn bất chấp tất cả, trong lòng vang lên một giọng nói vặn vẹo và điên cuồng: Thổ lộ đi, thổ lộ ngay bây giờ, dù có thịt nát xương tan, dù sau đó phải đối mặt với sự chán ghét và xa lánh, cũng phải liều mạng trầm luân một lần.
Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng nói khàn khàn: "Tôi... dạo này... tôi không thân thiết với anh, không phải là thật lòng, mà là vì... vì..."
Cậu đang run rẩy, đang sợ hãi, đang liều lĩnh đánh cược tất cả.
Điều duy nhất nâng đỡ cậu chính là Tống Thành Nam. Tuy cậu nói năng lộn xộn, nhưng anh vẫn luôn nhìn cậu, không hề mất kiên nhẫn, không hề thúc giục, thậm chí còn dùng ánh mắt yên lặng khích lệ, lắng nghe cậu từng câu từng chữ lột da xẻ thịt, để lộ trái tim đang đập mạnh.
Tần Kiến hít sâu một hơi, cuối cùng cũng làm con thiêu thân lao vào lửa: "Tống Thành Nam, tôi thích..."
"Tiểu Nam," Đúng lúc này, một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên bên ngoài cửa, xuyên qua cánh cửa đóng kín, xuyên qua lớp lớp dũng khí mà Tần Kiến dựng lên, truyền vào trong, "Em ngủ chưa?"
"Chưa." Tống Thành Nam liếc nhìn cửa, rồi kéo Tần Kiến đang ôm chặt mình ra, vỗ nhẹ vào má cậu như dỗ trẻ con, "Đợi chút nhé."
Anh đứng dậy mở cửa, ánh đèn trong phòng chỉ đủ chiếu sáng một góc nhỏ trước cửa. Người phụ nữ mặc một cái đầm đỏ, sắc mặt cũng ửng hồng, cô lúng túng kéo kéo vạt áo hỏi: "Tiểu Nam, thấy đẹp không? Ngày mai chị mặc bộ này có được không? Chị sợ... trông kỳ cục, làm em mất mặt."
"Đẹp!" Tống Thành Nam khẳng định, "Sao lại không được chứ, rất đẹp, chị rất hợp với màu đỏ. Hồi xưa mấy bà trong xóm nhìn thấy chị đều gọi là 'cô gái Đan Đan'*, khen chị mặc đồ đỏ đẹp."
*Đan đan: màu đỏ.
"Chị mặc thế này làm em nở mày nở mặt lắm đấy, sao mà mất mặt được."
Người phụ nữ cười, sắc mặt tươi tắn đã lâu không thấy lại hiện lên trên khuôn mặt. Cô mím môi, hơi ngại ngùng: "Em đúng là dẻo miệng, trước đây cũng hay dỗ chị, thôi đi ngủ đi, sáng mai chị sẽ nấu món canh mà em thích."
Khi Tống Thành Nam đóng cửa lại, Tần Kiến đã cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt lại.
Anh đi vòng qua giường, ngồi xổm xuống, nhìn thiếu niên hơi thở không đều: "Cậu còn chưa nói hết mà, sao lại ngủ rồi? Vừa rồi nói thích gì? Bình thường cái gì cậu cũng không hứng thú, bây giờ cuối cùng cũng có thứ lọt vào mắt xanh rồi à?"
Tống Thành Nam kéo chăn cho cậu, lấy lòng nói: "Nói cho chú biết đi, à không, nói cho anh biết đi, thích gì, anh mua cho."
Đột nhiên, Tần Kiến mở mắt ra. Thiếu niên quấn chặt chăn bông, ánh mắt lạnh lùng: "Thích gì à? Thích xem lòng người! Muốn xem xem trái tim chủ nhiệm Tống sao mà nhiều ngăn nhiều ngách thế, có thể giăng tình khắp nơi!"
"Cái gì?"
Chủ nhiệm Tống ngơ ngác.
—----