Editor: Gấu Gầy
Đèn đầu giường cũ kỹ của nhà nghỉ mờ ảo như đom đóm, nguồn sáng trắng bệch lúc sáng lúc tắt, tắt rồi lại sáng.
Bật đèn là để nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông, tắt đèn là để che giấu tâm hồn dơ bẩn của chính mình.
Bật công tắc lần nữa, ánh sáng khiến mọi thứ trở nên rõ ràng, khuôn mặt đang ngủ của Tống Thành Nam hiện ra trước mắt. Tần Kiến nhìn anh bằng ánh mắt tham lam, như thể không nỡ nhìn hết chỉ trong một lần. Cậu di chuyển ánh mắt từng chút một, từ trán đến lông mày, từ mắt đến môi, ngay cả râu ria lún phún trên mặt anh cũng được quan sát tỉ mỉ.
Tống Thành Nam dường như say càng nặng hơn, lông mày hơi nhíu lại, hơi thở có phần gấp gáp. Tần Kiến chậm rãi nghiêng người, áp má vào mặt anh như kẻ biến thái, cảm nhận hơi thở nóng bỏng mang theo mùi rượu.
Người đàn ông mạnh mẽ như vậy sau khi say cũng trở nên bất lực. Tần Kiến xấu xa nghĩ, nếu bây giờ bóp cằm anh mà hôn lên, e rằng chủ nhiệm Tống người đầy cơ bắp cũng chỉ có thể rên rỉ.
Mẹ kiếp, thật là dâm đãng, Tần Kiến ghê tởm chính mình.
Đèn lại tắt, Tần Kiến nằm thẳng bên cạnh Tống Thành Nam.
"Tống Thành Nam, anh có biết không? Em chưa bao giờ ghét anh." Giọng nói của thiếu niên nhẹ nhàng vang lên, cậu bình tĩnh kể lại với bóng tối vô tận, như đang lật mở một cuốn nhật ký cũ kỹ, thời gian như ùa về.
"Ngay cả lúc ban đầu, em cũng chưa từng thực sự ghét anh. Em biết bọn họ mắng em là chó hoang, hung dữ khát máu, là một thứ phiền phức không nên dây vào. Nhưng anh lại cứ đến gần, quản thúc em, mắng em, dạy dỗ em. Không ai quan tâm em tốt hay xấu, quan tâm em đi đúng đường hay sai đường. Chỉ có anh kéo em, dắt em, cầm roi quất em, khiến em từ một kẻ rác rưởi mà chính mình cũng coi thường, trở thành một thằng con trai đường hoàng không chịu khuất phục trước hiện thực."
Giọng nói của thiếu niên dần nhỏ hơn, như một tiếng thở dài: "Em nói anh lắm chuyện, phiền phức, không bao giờ nhận ơn huệ của anh, không thừa nhận lòng tốt của anh, không phải em không biết điều, mà là em sợ... anh sẽ rời đi. Em không ngừng tự nhủ đừng dựa dẫm vào anh, cũng đừng tin tưởng anh. Bởi vì em thực sự giống như một con chó hoang, một khi đã nhận chủ, sẽ trung thành tuyệt đối... không hề hối tiếc. Nhưng nếu anh bỏ rơi em, em... lại phải vùng vẫy một lần nữa, lại phải tự khoác lên mình lớp vỏ cứng rắn. Thật ra em rất hèn nhát, em sợ lớp vỏ này mặc lâu rồi, sẽ không bao giờ cởi ra được nữa."
"Nhưng anh đã không buông tay." Tần Kiến đưa tay ra, ngón tay nhẹ nhàng móc vào ngón tay người đàn ông. Nguồn nhiệt và dòng điện chạy qua tức thì khiến lồng ngực cậu thắt lại, hít thở vài hơi mới ổn định lại được, "Xuân hạ thu đông, năm này qua năm khác, anh... vẫn luôn ở đó."
Cậu nghiêng đầu, nhìn người đàn ông trong bóng tối: "Tống Thành Nam, em thích anh."
Lời tỏ tình này quá bình tĩnh, bình tĩnh như đã được diễn tập hàng trăm lần.
"Em biết mình không nên có suy nghĩ này, cảm giác như lấy oán báo ân vậy. Nhưng em không thể kiểm soát được tình cảm của mình, nó phát triển điên cuồng trong em, dù em có nhổ bỏ thế nào cũng vô ích. Em không biết mình thích anh từ khi nào, hình như đã rất lâu rồi, lâu đến mức em cũng không nhớ nữa."
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, Tần Kiến như say trong mùi rượu thoang thoảng: "Em thích nhìn anh cười, cũng thích nghe anh mắng em; thích anh xoa đầu em, thích anh nhẹ nhàng chạm vào lông mi em. Anh biết em thích nhất điều gì không? Em thích nhất là nhìn anh hút thuốc, mẹ kiếp, thật là gợi cảm. Chủ nhiệm Tống, anh khiến người ta mỗi lần nhìn thấy đều nảy sinh tà niệm không thể kìm nén!"
Tần Kiến nắm chặt tay Tống Thành Nam: "Thật ra cũng có những điều em không thích. Em không thích những người phụ nữ khác nhìn anh chằm chằm, không thích anh đi xem mắt, không thích anh tỏ ra tốt bụng với bất kỳ ai, cũng không thích... anh luôn coi em là trẻ con."
"Em thích anh, thích đến khổ sở." Tần Kiến cười khổ, "Sợ anh chán ghét, sợ anh thấy ghê tởm, sợ anh nghĩ em biến thái! Em chỉ có thể trốn tránh anh, không gặp anh, tránh xa anh!"
Đèn đột nhiên bật sáng, Tần Kiến lật người dậy, nhìn chằm chằm vào người đàn ông say rượu: "Anh có biết em nhớ anh, muốn gặp anh đến mức nào không? Anh đến trường em tham dự lễ trao giải, em trèo lên cửa sổ tầng hai chỉ để nhìn anh một cái. Em thường xuyên đứng đợi ở con đường anh đi làm về, chỉ để nhìn anh chạy xe đạp điện vụt qua trong ba giây. Mỗi ngày em đều vắt óc suy nghĩ những lời ngọt ngào, rồi gõ từng chữ một vào điện thoại. Nút gửi như nghiệp chướng của em vậy, không thể trốn tránh, chỉ có thể thỏa hiệp, cuối cùng lại phải xóa từng chữ một!"
"Đã 7 ngày 18 tiếng anh không nhắn tin cho em rồi." Tần Kiến hơi cúi người xuống, nét mặt vừa dịu dàng vừa nguy hiểm, "Em nên phạt anh thế nào đây, chủ nhiệm Tống?"
Ngón tay cậu nhẹ nhàng chạm vào môi người đàn ông, từ đỉnh môi đến khóe môi, mân mê tỉ mỉ.
Cúi đầu xuống lần nữa, môi cậu chỉ cách môi người đàn ông vài phân, hơi thở ấm áp khiến ánh mắt thiếu niên càng thêm sâu thẳm, giọng nói khàn khàn như bị lửa tình thiêu đốt vang lên: "Em thực sự phát điên rồi. Tống Thành Nam, dù sau này chúng ta thế nào, em cũng sẵn sàng trả giá cho hành vi hèn hạ của mình đêm nay."
Cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, cậu áp môi mình lên môi anh. Môi người đàn ông không mềm mại lắm, hơi khô ráp vì rượu, nóng đến kinh người. Tần Kiến hôn rất cẩn thận, gần như thành kính.
Đây là nụ hôn đầu của cậu, hôn người cậu yêu sâu đậm. Đầu óc cậu trống rỗng, vụng về không chút kỹ thuật, chỉ biết mút mát qua lại, từ khóe môi này sang khóe môi kia.
Ngay cả sự tiếp xúc đơn giản như vậy cũng mang lại cho Tần Kiến cảm giác chấn động. Cậu chạm vào khuôn mặt Tống Thành Nam, lưu luyến như đang nâng niu một báu vật, lại cuồng nhiệt đến mức muốn nuốt chửng anh. Bàn tay từ đường viền hàm sắc nét chậm rãi di chuyển đến cổ, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua yết hầu nổi bật của người đàn ông, bất ngờ nghe thấy một tiếng rên khe khẽ.
Đôi môi anh hé mở một khe hở, giọng nói trầm thấp khàn khàn khiến toàn thân Tần Kiến căng cứng. Cậu bỗng nhiên thông suốt, đưa lưỡi liếm vào khe hở đó.
Quên đi sự kiềm chế, mất hết lý trí, nụ hôn của cậu trở nên mạnh mẽ vô cùng. Tất cả dục vọng như tuôn trào, tình cảm chất chứa bấy lâu bùng nổ!
Miệng Tống Thành Nam có mùi thuốc lá thoang thoảng hòa quyện với mùi rượu nồng nàn, như thuốc phiện khiến Tần Kiến mê muội. Cậu bóp cằm người đàn ông, như mãnh thú vồ được con mồi, không cho đối phương chút cơ hội thở dốc, chỉ biết chiếm đoạt nhiều hơn, sâu hơn. Môi ướt át, nước bọt chảy ra từ khóe miệng khiến nụ hôn cuồng nhiệt này càng thêm dâm mỹ.
Dường như vẫn chưa đủ! Tần Kiến hơi bực bội.
Khao khát bị kìm nén bấy lâu giống như mảnh đất khô cằn, những khe nứt chằng chịt không thể thỏa mãn chỉ bằng một cơn mưa nhỏ.
Thiếu niên cuồng nhiệt càng thêm quấn quýt, tiếng nước bọt chùn chụt phát ra từ đôi môi quấn lấy nhau khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Tần Kiến ưỡn người lên, "chỗ kia" đã đau đến mức không chịu nổi. Dục vọng như con chó ngao, dần dần gặm nhấm chút lý trí ít ỏi còn sót lại của cậu. Cậu vừa ôm hôn người đàn ông một cách mãnh liệt, vừa áp sát cơ thể nóng bỏng vào người bên dưới.
Thiếu niên chưa từng trải sự đời, cậu còn chưa kịp tìm được tư thế thoải mái đã bị người ta bóp cổ lật ngược lại, đè xuống giường.
Tần Kiến ngơ ngác nhìn người đàn ông trên người, mắt đỏ ngầu, hô hấp dồn dập, trên môi còn dính nước.
Tống Thành Nam dùng một tay bóp cổ thiếu niên, mạnh đến mức hằn lên một vết bầm tím trên làn da trắng nõn. Anh nhìn Tần Kiến, lồng ngực phập phồng theo tiếng thở dốc, như một con báo vừa chuyển bại thành thắng trong cuộc chiến.
Tần Kiến cảm thấy tủi thân, có lẽ đây chính là số phận của cậu, mãi mãi không có được sự che chở lâu dài.
Cậu đưa tay lên, chậm rãi áp lên mặt Tống Thành Nam, dịu dàng và dứt khoát nói lời tạm biệt cuối cùng.
Tống Thành Nam cúi xuống, từ từ ghé sát vào Tần Kiến, hơi thở gấp gáp phả bên tai cậu. Tần Kiến tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ đợi đòn chí mạng.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng, giọng nói líu nhíu vì say: "Nhóc con, sao không về nhà?"
Sau đó, "thịch" một tiếng, anh ngã vật lên người Tần Kiến, lại ngủ say như chết.
—-----
Gấu Gầy: Khá lắm nhóc con
-------