Editor: Gấu Gầy
Câu chuyện của người phụ nữ chẳng có gì mới mẻ, bi kịch kiểu Tần Hương Liên*, chỉ là thay đổi cách diễn đạt mà thôi.
*Tần Hương Liên là người vợ kết tóc bị Trần Thế Mỹ phụ bạc trong Bao Thanh Thiên.
Tần Kiến đảo mắt: "Chỉ vậy thôi à? Có cần thiết phải làm vậy không?"
Người phụ nữ lập tức kích động: "Cậu không hiểu, cậu hiểu cái gì chứ? Cậu có biết bây giờ tôi đau khổ đến mức nào không? Ước mơ của tôi, tương lai của tôi, người yêu của tôi, tiền của tôi! Tất cả đều không còn nữa! Bây giờ tôi chỉ muốn anh ta đau khổ, muốn anh ta hối hận, muốn anh ta sống không bằng chết!"
"Loại đàn ông đó thật vô lương tâm." Tống Thành Nam tiến lên một bước, "Ước mơ của cô có thể bắt đầu lại, tương lai của cô nằm trong tay cô, người yêu của cô có thể là người tốt hơn, còn tiền, kiếm lại là được. Nhưng nếu mạng sống không còn thì tất cả sẽ thực sự mất đi."
Anh cởi áo khoác ra: "Cô có lạnh không? Mặc cái này vào đi?"
Người phụ nữ hơi do dự, nhưng vẫn lùi lại: "Các người phải hứa sau khi tôi chết sẽ công khai tội ác của anh ta, nếu không tôi có biến thành ma cũng không tha cho các người."
Tần Kiến khẽ cười khẩy: "Được thôi, cô làm ma rồi còn bận rộn thế cơ à."
Lại nhận được ánh mắt trách móc của Tống Thành Nam, Tần Kiến ngoan ngoãn im lặng, cậu nhìn điện thoại, viết vài dòng chữ lên sổ: "Cảnh sát Tiểu Trương đã đến, đang leo lên, vì địa hình nên khó trải đệm hơi, chiến lược của cảnh sát và lính cứu hỏa là khuyên nhủ trước, cứu người sau."
Tòa nhà viễn thông ba tầng dưới được thiết kế nhô ra, rất khó trải đệm hơi, cũng gây khó khăn rất lớn cho công tác cứu hộ lần này.
Tống Thành Nam liếc nhìn cuốn sổ, âm thầm gật đầu, giọng anh bình tĩnh, như một dòng nước ấm giữa gió lạnh: "Chỗ cô đứng là nơi đón gió, người đã tê cóng rồi đúng không? Cô tiến lên hai bước, tránh gió đi, chúng tôi còn một số câu hỏi muốn tìm hiểu."
Người phụ nữ dường như đã quyết tâm tìm đến cái chết, cô ta phớt lờ Tống Thành Nam, nhìn Tần Kiến: "Có thể viết một bài báo giật gân không? Vừa nãy cậu đã đảm bảo rồi mà."
Tần Kiến cúi đầu nhìn cuốn sổ, lạnh lùng nói: "Câu chuyện ly kỳ, nhưng không có điểm nhấn. Cô biết bài báo giật gân lần trước tôi viết là gì không? Cậu bé 12 tuổi dành dụm tiền hai năm để làm xét nghiệm ADN chỉ để xác minh cha ruột."
Thiếu niên chậm rãi nói trong ánh mắt sững sờ của Tống Thành Nam: "Mọi người sẽ không quan tâm cậu bé 12 tuổi đã chịu bao nhiêu khổ cực, mà chỉ quan tâm ai là cha ruột của cậu bé, đó chính là tâm lý hiếu kỳ của công chúng."
"Tương tự, mọi người sẽ không quan tâm đến nỗi khổ của cô khi còn sống, mà chỉ muốn biết tên khốn nạn đó có bị quả báo hay không."
Tần Kiến như thể thực sự không quan tâm đến phản ứng của người phụ nữ, cậu lấy áo khoác trong tay Tống Thành Nam ra: "Cô ấy không mặc thì anh mặc vào đi, đừng để bị cảm lạnh."
Người phụ nữ bị phớt lờ, lắp bắp hỏi: "Sau khi bài báo được đăng, anh ta sẽ bị lên án đúng không?"
"Mọi người chỉ nói miệng thôi, ai sẽ thực sự đòi lại công bằng cho cô? Hơn nữa, tin tức ngày nào cũng có, hôm nay mọi người thấy mới mẻ, ngày mai sẽ quên ngay. Tên khốn nạn đó sẽ thoát khỏi dư luận, sống cuộc sống của mình, cưới vợ sinh con, tiêu dao tự tại." Tần Kiến quấn chặt khăn quàng cổ của Tống Thành Nam, tiếp tục thờ ơ nói, "Đừng hỏi tôi phải làm sao? Nếu tôi là cô, tôi sẽ tự mình trả thù. Cái gì mà bám theo sau khi chết, cái gì mà dư luận xã hội? Không bằng dựa vào chính mình."
Người phụ nữ rõ ràng do dự, thấy Tần Kiến kéo Tống Thành Nam đến chỗ khuất gió gần mình cũng không phản kháng.
Tần Kiến mặc áo khoác, ngồi xổm trong góc khuất gió, thản nhiên nói: "Nói cho cô biết thêm một chuyện nữa, cậu bé 12 tuổi mà tôi vừa kể chính là tôi." Thấy người phụ nữ ngạc nhiên, Tần Kiến nhếch mép cười, "Cô biết tôi đã nghĩ gì và làm gì không? Đợi đến khi tôi đủ lông đủ cánh, những gì bọn họ nợ tôi, tôi sẽ tính sổ từng món một!"
Người phụ nữ đột nhiên mở to mắt, run rẩy hỏi trong gió lạnh: "Cậu nói thật sao?"
"Lừa cô làm gì." Sân thượng phủ đầy tuyết, Tần Kiến gạt lớp tuyết phủ bụi trên bề mặt đi, dùng ngón tay viết gì đó lên lớp tuyết trắng, ngẩng đầu lên, "Không tin thì cô hỏi anh ấy. Nếu không có anh ấy, có lẽ tôi cũng giống như cô hôm nay, không đúng, có lẽ còn thảm hơn cô."
Cậu ngẩng đầu nhìn Tống Thành Nam đang đứng bên cạnh, ánh mắt sâu xa: "Trên đời này có đủ loại người xấu xa, nhưng cũng không thiếu người chính trực lương thiện, ví dụ như anh ấy, là một người đàn ông tốt. Nhưng cô đừng có ý đồ gì với anh ấy nhé, anh ấy có chủ rồi."
Những lời nói ngọt ngào sến súa không hề phù hợp với bầu không khí căng thẳng lúc này, lời nói lung tung của Tần Kiến khiến Tống Thành Nam cảm thấy bất lực, anh nói với người phụ nữ: "Tuy lời trợ lý của tôi có chút không đúng mực, nhưng cũng không phải là không có lý, hay là cô xuống trước đã, suy nghĩ lại xem sao?"
Vẻ mặt cứng rắn của người phụ nữ cuối cùng cũng sụp đổ, cô ta bật khóc nức nở, dù gió thổi lạnh buốt cũng không thể làm khô những giọt nước mắt nóng hổi. Hai tay vịn vào ống sắt, cô ta khom người nức nở không ngừng, như thể muốn trút hết nỗi đau khổ suốt năm năm qua.
Tống Thành Nam đưa tay ra, dịu dàng nói: "Nào, nắm lấy tay tôi, xuống trước đã."
Người phụ nữ lau nước mắt, chậm rãi đưa bàn tay đã tê cóng ra, từng chút từng chút một. Ngay khi đầu ngón tay lạnh giá vừa chạm vào tay người đàn ông thì từ một cửa sổ nào đó ở tòa nhà đối diện vang lên tiếng hét lớn kèm theo tiếng cười.
"Này! Nhảy đi! Sao không nhảy nữa! Đợi lâu lắm rồi đấy, không có việc gì mà đùa giỡn à, nhảy nhanh lên!"
Người phụ nữ vốn đã rất căng thẳng, cơ thể cứng đờ vì lạnh, bức tường không rộng, lại phủ đầy tuyết, cô ta chỉ có thể vịn vào cột sắt di chuyển chậm chạp. Tiếng hét lớn đột ngột vang lên, vang vọng giữa tòa nhà. Người phụ nữ đang căng thẳng rõ ràng bị hoảng loạn, giật mình trượt chân, mất thăng bằng ngã nhào xuống dưới!
Rõ ràng ngón tay đã chạm vào tay Tống Thành Nam, nhưng người phụ nữ ngã xuống quá nhanh, Tống Thành Nam chỉ cảm thấy tay mình lạnh toát rồi trống rỗng.
Hỏng rồi! Anh thầm nghĩ trong lòng. Đồng thời, cơ thể phản ứng nhanh hơn suy nghĩ, anh lao về phía người phụ nữ!
Kỹ năng của lính trinh sát giúp anh có tốc độ vượt trội, nhưng cũng chỉ kịp nắm lấy một chân của người phụ nữ khi cô ta sắp rơi xuống đất. Người phụ nữ nhỏ nhắn không nặng, nhưng lực rơi xuống rất lớn, Tống Thành Nam khó khăn dùng một tay giữ, cơ thể người phụ nữ lại trượt xuống thêm một chút! Trong tiếng hét của người phụ nữ, Tống Thành Nam không chút do dự, buông tay khỏi mép tường, dùng hai tay nắm lấy người phụ nữ!
"Tống Thành Nam!" Tần Kiến thấy Tống Thành Nam lao ra ngoài liền nhảy dựng lên, như một con báo lao theo! Nhưng dù cậu có nhanh đến đâu, khi chạy đến mép sân thượng cũng chỉ kịp ôm lấy eo người đàn ông!
Hơn nửa người Tống Thành Nam đã lơ lửng bên ngoài sân thượng, vì không có lực kéo về phía sau, hai chân của anh đã nhấc lên, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ rơi xuống cùng người phụ nữ.
Tần Kiến chưa bao giờ sợ hãi như vậy! Cậu ôm chặt eo Tống Thành Nam kéo lại, hét lớn đến lạc cả giọng: "Tống Thành Nam, buông tay! Buông tay ra Tống Thành Nam!"
"Anh không thể chết! Tống Thành Nam anh không thể chết, anh chết rồi em biết làm sao! Tống Thành Nam, đừng quan tâm đến cô ta nữa, buông tay ra!"
Người đàn ông cao lớn vạm vỡ, cộng thêm trọng lượng của người phụ nữ, không phải một người có thể kéo lại được. Tần Kiến mặt đỏ bừng, trán và cổ nổi đầy gân xanh. Cậu nghiến chặt răng, vị máu tanh đã tràn ngập khoang miệng. Hai chân căng cứng, ngón tay có lẽ đã tím tái, cổ tay cũng mất hết cảm giác, cậu cố gắng hết sức kéo lại, kéo lại!
Âm thanh xung quanh trở nên mơ hồ, tiếng hét của người phụ nữ, tiếng la hét của cảnh sát và lính cứu hỏa đang chạy đến, tiếng thở hổn hển bên dưới, tất cả đều mờ ảo và méo mó. Tần Kiến cảm thấy như mình đang chìm trong một cơn ác mộng, người đứng trên sân thượng định nhảy lầu là cậu, còn tiếng cười và lời xúi giục "nhảy đi!" vang lên từ phía đối diện, Tống Thành Nam phía sau đưa tay về phía cậu, chân thành và dịu dàng. Sau một hồi do dự, cậu chậm rãi đưa tay ra, nắm lấy tay anh, siết chặt, rồi siết chặt hơn! Nhưng, cậu lại dứt khoát kéo Tống Thành Nam cùng nhảy qua bức tường, bước lên con đường chết!
"Choang" một tiếng, cửa kính tầng 12 bị đập vỡ, mấy người lính cứu hỏa dùng dây an toàn buộc chặt người phụ nữ đang lơ lửng giữa không trung, nâng nửa người trên của cô ta lên, kéo cô ta vào trong cửa sổ.
Người phụ nữ được cứu, trọng lượng giảm bớt, Tống Thành Nam được mọi người hợp sức kéo trở lại sân thượng. Anh ngồi trên mặt đất thở hổn hển, áo phao ở ngực bị tường cọ rách. Cảnh sát Tiểu Trương ngồi xổm giữa đám lông vũ bị gió thổi tung tóe, lo lắng hỏi anh có bị thương ở đâu không.
Vai, cổ tay và xương sườn của Tống Thành Nam đau nhức dữ dội, nhưng anh vẫn xua tay, thở hổn hển tìm kiếm xung quanh: "Tần Kiến đâu?"
Cảnh sát Tiểu Trương nhìn quanh một lượt: "Thằng nhóc đó vì cứu anh mà liều mạng đấy, vừa nãy chúng tôi đứng ngoài cửa sắt thấy hai người nói chuyện với người phụ nữ kia rất tốt, chắc là có thể khuyên được cô ta, nên chúng tôi không dám xuất hiện đột ngột, sợ dọa cô ta thì hỏng hết chuyện. Ai ngờ sắp thành công rồi lại xảy ra chuyện này! Lão Tống à, cứu được người là tốt, nhưng cũng không thể mạo hiểm như vậy chứ! Làm chỉ đạo viên bao nhiêu năm rồi mà lần này anh lại bất cẩn thế? Nếu không phải thằng nhóc Tần Kiến cắn răng chịu đựng hai phút chờ đến khi chúng tôi chạy đến, thì anh, e là đã lành ít dữ nhiều rồi đấy."
Anh ta chỉ vào chỗ bên cạnh Tống Thành Nam: "Vừa nãy thằng nhóc đó còn ngồi bệt ở đây mà, giờ đi đâu rồi?" Cảnh sát Tiểu Trương đứng dậy, "Tôi đi xem người phụ nữ kia thế nào, anh nói với Tần Kiến, tôi về sẽ làm đơn xin khen thưởng công dân dũng cảm cho hai người, lần này nhất định phải có tiền thưởng."
Tống Thành Nam xua tay, không muốn nghe anh ta lải nhải, anh nhìn góc khuất gió mà Tần Kiến vừa ngồi, trên lớp tuyết có viết một cái tên - Tống Thành Nam.
Người đàn ông bước từng bước xuống cầu thang, xương sườn đau đến mức co rút. Tổn thương mô mềm, Tống Thành Nam tự chẩn đoán cho mình. Ôm bụng, đi qua nơi ồn ào inh ỏi tiếng còi xe cảnh sát, anh nhìn thấy Tần Kiến đang ngồi xổm trong góc, đầu gục vào đầu gối, bên cạnh chiếc xe máy điện.Đá nhẹ vào người cậu, xương sườn anh đau nhói, cậu nhóc lập tức đứng dậy, vẻ mặt lo lắng: "Bị thương à?"
"Không sao, chỉ là đè lên xương thôi." Tống Thành Nam thấy thiếu niên liếc nhìn mình từ đầu đến chân rồi lại ngồi xổm xuống, anh "chậc" một tiếng, lấy một điếu thuốc ra, ngồi xuống bên cạnh Tần Kiến: "Giận rồi à?"
Tần Kiến không buồn ngẩng đầu lên, giống như ốc sên dịch ra xa một chút.Tống Thành Nam vừa châm thuốc vừa lại gần, anh dùng vai huých cậu: "Anh sai rồi, thực sự sai rồi, lần sau sẽ nghe lời em."
Môi người đàn ông vừa rời khỏi điếu thuốc, thiếu niên đã nắm lấy bàn tay đang kẹp thuốc của anh đưa đến trước mặt mình, hơi nghiêng đầu, hút một hơi.
Không giống như Tống Thành Nam hút thuốc lâu năm, làn khói chỉ xoay một vòng trong miệng Tần Kiến rồi bị thổi ra, cậu ho nhẹ hai tiếng, thản nhiên nói: "Không có lần sau nữa, chúng ta cắt đứt đi."
Tống Thành Nam sững người, sau đó thu lại vẻ mặt cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: "Tần Kiến, lúc đó anh không thể không cứu. Tuy đã cởi bỏ quân phục, nhưng anh vẫn là một quân nhân."
"Phải, anh luôn là người tốt, đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, ai rơi xuống vũng bùn anh cũng sẽ kéo lên, chỉ có mình em là đồ khốn nạn, trong mắt em ngoài anh ra ai cũng không quan trọng! Chết thì cứ để cô ta chết đi! Tại sao phải hy sinh mạng sống của anh vì một người phụ nữ ngu ngốc như vậy!"
Tống Thành Nam làm chỉ đạo viên nhiều năm, lúc này có thể nói ra rất nhiều đạo lý, nhưng anh không nói gì, chỉ đặt cánh tay đau nhức lên vai Tần Kiến.
"Anh có biết lúc em kéo anh, em đã nghĩ gì không?" Ánh mắt Tần Kiến u ám và điên cuồng, "Em đã nghĩ nếu anh có thể chết vì bất kỳ ai, thì chi bằng chết trong tay em! Để thằng biến thái như em kéo anh xuống địa ngục, chúng ta cùng lặn ngụp trong vũng bùn, càng lún càng sâu cho đến khi không còn thấy ánh sáng!"
"Biến thái?" Tống Thành Nam nhíu mày.
Tần Kiến khẽ cười, đôi mắt đen láy u ám, như thể tâm hồn bị bóng tối che phủ: "Phải, biến thái, em chính là tên biến thái muốn lấy oán trả ơn, kéo anh cùng xuống địa ngục!"
"Giống như thế này!"
Bất ngờ bóp lấy cằm Tống Thành Nam, Tần Kiến nghiêng người về phía trước, hơi thở nóng bỏng và đôi môi lạnh lẽo đồng thời áp tới, cậu hôn lên đôi môi mềm mại mà mình hằng mong ước!
Con phố đổ nát, gió đêm lạnh lẽo, tiếng còi xe cảnh sát vẫn còn vang vọng từ xa; mấy người bán hàng rong đã xem đủ náo nhiệt lại tiếp tục rao hàng; người đi đường phàn nàn xe chạy quá nhanh; tài xế ô tô chửi rủa những kẻ quê mùa không biết quy tắc... Thế giới vẫn ồn ào, mọi người vẫn vội vã bước đi, không ai chú ý đến ở một góc phố tối tăm, có hai người đàn ông đang ngồi bên cạnh chiếc xe máy điện, môi kề môi, hôn nhau.
Góc phố lúc này như bất động, người đàn ông đặt tay lên vai thiếu niên, thiếu niên nghiêng người hôn người đàn ông, như một thước phim cũ kỹ, dừng lại ở khung hình vừa mâu thuẫn vừa đẹp đẽ nhất.
Chỉ có điếu thuốc trên tay người đàn ông vẫn toả ra làn khói trắng, chứng minh đây không phải là một giấc mơ. Dù là mộng đẹp hay ác mộng, đều không phải.
Cuối cùng Tần Kiến cũng buông ra, cậu không dám nhìn sắc mặt của Tống Thành Nam, mí mắt hơi nhướng lên, cười tự giễu: "Anh thấy chưa, người ta nói đúng, em chính là một con sói mắt trắng, anh không nên dây vào em."
Cậu đứng dậy, nhìn lên bầu trời tối đen, khẽ nói: "Em thích anh, Tống Thành Nam. Từ hôm nay trở đi, chúng ta chấm dứt."
—-----