Editor: Gấu Gầy
Người nhà quê ngủ sớm, nhưng hôm nay dưới gốc cây liễu lớn đầu làng lại có vài bà thím đang ngồi tám chuyện.
Thấy Tống Thành Nam và Tần Kiến xuất hiện từ xa trên đường làng, mấy bà thím huých nhau, cười khúc khích.
"Gã đàn ông của Thẩm Bình quả nhiên đến rồi, muộn thế này còn đến bảo vệ, đúng là nâng như trứng."
"Đúng vậy, trước đây tôi còn thấy Thẩm Bình đáng thương, nhưng nhìn xem, chỉ cần giả vờ đáng thương là có đàn ông đến giúp trả nợ, chúng ta không có bản lĩnh đó."
"Theo tôi, Tiền Lan Phân cũng không phải người tốt lành gì, con trai nợ nần chồng chất bên ngoài lại đổ hết lên đầu con dâu, bà ta thì chạy đến nhà con gái trốn cho khỏe. Cũng tại Thẩm Bình dễ bắt nạt, nếu là tôi, trả nợ á? Trả quần què chứ trả." Bà thím bĩu môi, "Bây giờ còn cướp Trụ Tử, lúc mẹ con người ta khổ sở, sao bà ta không nghĩ đến đứa cháu trai bảo bối của mình!"
"Không thể nói vậy." Một bà thím lớn tuổi hơn lên tiếng, "Dù sao Trụ Tử cũng là máu mủ của nhà người ta, nếu Thẩm Bình tái hôn, Trụ Tử đổi họ thì nhà Tiền Lan Phân chẳng phải tuyệt tự sao."
Trong lúc nói chuyện, hai người đàn ông cao lớn đã đi đến trước mặt, mấy bà thím huých nhau cười càng thêm to, xen lẫn những tiếng "chậc chậc" khinh bỉ.
Tống Thành Nam không hề liếc mắt nhìn, vẻ mặt nghiêm nghị, khí chất quân nhân ẩn sâu trong xương tủy khiến vài bà thím biết điều câm miệng. Còn mấy bà không im lặng, sau khi Tần Kiến nhặt một viên đá lên cũng im bặt, thậm chí không dám nhìn vào thiếu niên hung dữ.
Tống Thành Nam liếc mắt: "Ném đi!"
Tần Kiến liếc xéo mấy bà thím lắm mồm, miễn cưỡng ném viên đá sang bên đường.
Vừa vào làng không xa đã nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Bình, cô đang bám vào cánh cổng sắt gỉ màu đóng chặt, không ngừng đập cửa, tiếng gào khóc thảm thiết đã khàn đặc: "Mở cửa, trả Trụ Tử lại cho tôi, nó không có tôi bên cạnh sẽ sợ hãi, tôi xin các người, mở cửa được không?"
Như thể đã dùng hết sức lực để gào khóc, cơ thể cô từ từ trượt xuống theo cánh cổng sắt, như một ngọn nến cháy hết chỉ còn lại một vũng nước mắt đỏ hoe.
Tống Thành Nam nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Thẩm Bình, lo lắng gọi "chị".
Thẩm Bình nhìn thấy Tống Thành Nam như nhìn thấy vị cứu tinh, đôi mắt lập tức sáng lên, cô chống tay đứng dậy, nắm lấy cánh tay anh cầu cứu: "Tiểu Nam, bọn họ giấu Trụ Tử đi rồi, em đi, em đi tìm Trụ Tử về cho chị, nó không thể rời xa chị, nó không có chị không được!"
Tống Thành Nam an ủi, nhưng vẫn không thể khuyên nhủ được người phụ nữ gần như phát điên, anh dìu cô đến bên tường: "Chị, chị nghỉ ngơi ở đây một lát, để em giải quyết, em đảm bảo nhất định sẽ tìm Trụ Tử về."
Đứng thẳng dậy, ánh mắt người đàn ông lướt qua đám người đang đứng xem náo nhiệt, không thấy trưởng làng đâu, xem ra trưởng làng không muốn dính vào chuyện phiền phức, định giả vờ như không nghe không thấy.
"Tần Kiến, gọi điện báo cảnh sát." Giọng Tống Thành Nam đủ lớn để tất cả mọi người xung quanh đều nghe thấy.
"Báo cảnh sát?" Tần Kiến ngạc nhiên. Theo cậu, nên lấy bạo chế bạo, với loại người này không thể nói lý lẽ.
"Đúng, báo cảnh sát, nói là trẻ em bị mất tích, nghi ngờ có người buôn bán trẻ em." Tống Thành Nam nói rất dứt khoát, Tần Kiến lại luôn nghe lời anh, đè nén suy nghĩ trong lòng, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Đám đông đang xem náo nhiệt quả nhiên xôn xao bàn tán, một gã đàn ông lặng lẽ chuồn đi, hướng đi chính là nhà trưởng làng. Tống Thành Nam từng là trinh sát, anh nhìn thấy tất cả, khẽ hừ một tiếng. Trưởng làng muốn đứng ngoài cuộc không can thiệp, e là tính toán sai rồi.
"Tiếp theo làm gì?" Tần Kiến đến gần nói nhỏ.
Tống Thành Nam ngẩng đầu nhìn bức tường cao, chỉ cần một ánh mắt, Tần Kiến đã hiểu: "Để em."
Chưa kịp hành động, cậu đã bị anh kéo lại: "Sắp thi đại học rồi, đừng gây chuyện nữa, để anh."
Tống Thành Nam cởi áo khoác ném cho Tần Kiến, sau đó nhặt một cây gậy dài trên mặt đất. Nhà dân quê để đề phòng trộm cắp, khi xây tường rào thường cắm đầy mảnh thủy tinh trên tường, Tống Thành Nam dùng gậy gỗ đập vỡ những mảnh thủy tinh sắc nhọn, sau đó móc tay: "Găng tay."
Tần Kiến cởi găng tay đưa cho anh, không yên tâm lại lấy mũ của mình bọc vào tay Tống Thành Nam.
Người đàn ông lùi lại vài bước, lấy đà, đạp chân lên tường, dễ dàng nhảy lên tường rào. "Bịch" một tiếng, tiếp đất nhanh nhẹn nhẹ nhàng như một con báo.
Cái chốt cửa trượt phát ra tiếng ma sát chói tai, Tống Thành Nam mở cửa từ bên trong. Thẩm Bình lê thân thể nặng nề bò dậy, lao vào sân như điên.
Có người xông vào sân, người trong nhà đương nhiên biết, chị gái của chồng cũ Thẩm Bình là người đầu tiên lao ra, khoác áo bông mắng chửi ầm ĩ: "Ôi trời ơi! Nghiệp chướng, trên đời này đúng là cái gì cũng có, còn có loại đàn bà lăng loàn dẫn theo... ư..."
Tiếng chửi rủa đột ngột dừng lại, bởi vì người phụ nữ nhìn thấy Tần Kiến bước ra từ phía sau Tống Thành Nam.
Lần trước ở thị trấn Tân Phát, thiếu niên hung dữ này đã khiến cô ta thiệt hại nặng nề, bây giờ nhìn thấy cậu, cô ta vô thức sợ hãi.
"... Sao cậu cũng đến đây?"
"Tôi không thể đến à?" Thiếu niên vênh váo, "Chửi tiếp đi."
"Chửi thì sao! Lần trước... à đúng rồi, lần trước cậu nói xông vào nhà dân là phạm pháp! Sao bây giờ các người lại biết pháp phạm pháp?" Người phụ nữ lập tức tìm thấy chân lý, ưỡn ngực lên mắng chửi. Cô ta thấy có dân làng bu lại xem, nỗi sợ hãi Tần Kiến cũng giảm bớt, không kiêng dè gì mà làm loạn, "Mọi người đến mà xem, hai thằng này đều là tình nhân của Thẩm Bình, ở trên thị trấn ba đứa nó sống chung với nhau, ôi trời, thật là không biết xấu hổ!"
Cô ta chống nạnh: "Con đàn bà lăng loàn này còn dẫn theo hai đứa con, mọi người xem xem, hai đứa trẻ ngày nào cũng nhìn thấy những chuyện bẩn thỉu như thế thì có học hành nên người được không? Nhà tôi đưa Trụ Tử về là vì sợ nó học theo mẹ nó!"
Những người đứng xem bàn tán xôn xao, nhón chân nhìn vào sân, vẻ mặt phấn khích còn hơn cả lúc xem phim ở làng.
Tống Thành Nam đỡ Thẩm Bình đang run rẩy vì tức giận, bình tĩnh nói: "Trách nhiệm xông vào nhà dân thế nào, lát nữa cảnh sát đến sẽ có kết luận. Bây giờ tôi với tư cách là người thân của Thẩm Bình hỏi chị, Trụ Tử đâu?"
Người phụ nữ đã từng giao thiệp với Tống Thành Nam, biết anh tuy nhìn có vẻ hiền lành điềm tĩnh nhưng lại là người khó đối phó nhất. Anh lại có võ, ngay cả những tên đòi nợ hung hăng cũng phải sợ anh vài phần.
"Trụ Tử ở đâu? Tại sao tao phải nói cho mày biết? Trụ Tử họ Lý, là con cháu nhà họ Lý tao. Nó nên ở bên cạnh chúng tao, nếu ở bên cạnh Thẩm Bình, sau này còn chưa biết sẽ mang họ gì nữa!"
Tống Thành Nam tìm một cái ghế gỗ cho Thẩm Bình ngồi xuống, vỗ nhẹ vào lưng trấn an, sau đó quay người tiến lại gần người phụ nữ kia một bước: "Theo tôi được biết, sau khi em trai chị qua đời, quyền nuôi dưỡng Trụ Tử là của chị tôi. Các người muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng, được thôi, hãy thuê luật sư đến tranh giành một cách đàng hoàng, tự ý giấu thằng nhỏ đi như vậy là không hợp tình hợp lý."
"Quyền nuôi dưỡng gì, luật sư gì, tao không có học, không hiểu! Tao chỉ biết Trụ Tử là cháu đích tôn của nhà họ Lý, nhà họ Lý tao không thể tuyệt tự!"
Tống Thành Nam gật đầu, như thể đồng ý: "Nếu các người muốn nuôi dưỡng Trụ Tử như vậy, cũng được thôi, chúng tôi đồng ý." Anh ra hiệu cho Thẩm Bình đang định đứng dậy ngồi xuống, "Các người đưa Trụ Tử đi theo cách này, lại còn nói năng hàm hồ, vu khống, phỉ báng chị tôi, vậy thì chút tình nghĩa ít ỏi giữa chị tôi và nhà họ Lý các người chỉ có thể chấm dứt hoàn toàn. Nếu đã chấm dứt hoàn toàn thì có vài món nợ cần phải tính toán, những khoản nợ mà em trai chị nợ lúc còn sống, chị tôi không hề hay biết, cũng không hề sử dụng một đồng nào. Đống nợ khổng lồ đó vốn không nên do chị tôi trả, là do các người quá đáng, mà chị tôi lại quá tốt bụng mới gánh hết nợ nần lên người. Nhà họ Lý các người không những không biết ơn, còn đuổi mẹ con chị ấy ra khỏi nhà. Lúc đó sao các người không nghĩ đến Trụ Tử là con cháu nhà họ Lý, phải nối dõi tông đường cho nhà họ Lý hả?"
"Chị tôi vừa mới trả hết nợ xong, các người đã đòi đứa nhỏ. Sao, là cảm thấy từ nay sẽ không có ai bắt cóc Trụ Tử để uy hiếp các người nữa sao?" Tống Thành Nam chụm hai ngón tay lại, Tần Kiến hiểu anh muốn gì, cậu lấy một điếu thuốc ngậm vào miệng châm lửa rồi đưa cho anh.
Tống Thành Nam kẹp thuốc, trông thật phong độ: "Nợ của chị tôi đúng là có một phần do tôi giúp trả, chị tôi vì chữa bệnh cho ba tôi mới rơi vào cái hang sói này của các người, các người không hiểu chữ "người" viết như thế nào nên nghĩ ai cũng sẽ vong ân bội nghĩa sao?" Anh phả ra một hơi thuốc, làn khói trắng trong đêm đông tạo ra một vùng ấm áp, "Mẹ tôi đã nói, chúng tôi dù chỉ có một phần sức lực, cũng phải trả lại cho chị tôi một chút ân tình."
Những người đứng xem lại bàn tán xôn xao, giọng nói the thé của mấy bà thím theo gió bay xa, có người đã rơi nước mắt thương cảm cho Thẩm Bình.
Người phụ nữ chống nạnh cuối cùng cũng hơi chột dạ: "... Mày chỉ nói miệng thôi thì là thật sao? Dù mày nói gì cũng vô ích, Trụ Tử là người nhà họ Lý tao, ai cũng không được đưa đi!"
Tống Thành Nam khẽ cười: "Được, không nói chuyện khác, nói chuyện chính. Theo quy định của pháp luật, những khoản nợ khổng lồ mà em trai chị nợ lúc còn sống, nếu có tài sản thừa kế, thì phải ưu tiên dùng tài sản thừa kế để trả nợ. Anh ta không có tiền mặt thì vẫn còn căn nhà này, ngày mai chúng tôi sẽ đến tòa án yêu cầu bán căn nhà này. Nợ nần chị tôi đã trả hết rồi, vậy số tiền bán nhà này phải thuộc về chị ấy."
"Nhảm nhí!" Lúc này, một bà già trong nhà lại lao ra, thân hình tròn trịa như cục mỡ, "Đây là nhà của tao, không ai được phép động vào, cũng không thể động vào. Nếu ai động vào tao sẽ liều mạng với người đó!"
Bà ta ngồi phịch xuống đất, hai tay vỗ đùi bắt đầu làm loạn: "Ôi trời ơi, sao lại có đôi gian phu dâm phụ độc ác như vậy, lại còn nhòm ngó căn nhà duy nhất của tôi! Nếu không có căn nhà này thì tôi biết sống sao đây!"
Tống Thành Nam không hề nao núng, từ từ ngồi xổm xuống trước mặt bà ta, giọng nói trầm trầm đầy uy hiếp: "Bà sống ở đâu, chết ở đâu không liên quan gì đến chúng tôi. Nhưng nếu bà cứ giấu Trụ Tử đi, tôi nhất định sẽ khiến bà phải ngủ ngoài đường, chết cũng không có chỗ chôn, không tin bà cứ thử xem."
Bà ta kêu lên một tiếng, vừa khóc vừa gào thét suýt chút nữa ngất xỉu, hít sâu vài hơi mới bình tĩnh lại: "Mày đừng có hù dọa tao, tao ăn muối còn nhiều hơn..."
Tống Thành Nam mất kiên nhẫn đứng dậy, anh liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện Tần Kiến đã biến mất.
—-----