Tuổi Niên Hoa

Chương 2

Trường cấp 2 Niên Hoa của chúng tôi là một ngôi trường bình thường trong số những ngôi trường bình thường tại Thành Phố A đầy hoa lệ này. Trường được xây dựng mới có 10 năm cộng thêm ý thức giữ vệ sinh chung của học sinh trường tôi cũng thuộc dạng khá nên ngôi trường thân yêu của chúng tôi vẫn trông như mới dù đã qua 10 cái xuân xanh...hihi!!!

Trường học chúng tôi được xếp thành hình chữ U, dãy bên phải gồm 3 tầng, 2 tầng dưới là nơi học tập cho mấy bé học sinh khối 6, 7, tầng trên cùng có 1 họp dành cho giáo viên và 1 canteeen. Phía bên phải...hihi...cũng na ná vậy thôi, mấy đứa già lớp 8, 9 của chúng tôi học 2 tầng dưới và tầng trên cũng là phòng họp và một canteen. Nối 2 dãy là dãy phòng dành cho các vị lãnh đạo cấp cao của trường và ti tỉ những phòng như: Phòng Truyền Thống,...Tôi không thích những phòng vô vị đó, tôi chỉ thích 2 căn phòng là Phòng Phát Thanh Và Thư Viện. Pr tí hihi, tôi là một con nhóc hậu đậu, ngớ ngẩn ( như mọi người đã biết), học các môn chính khá bình thường, không hề nổi trội như mấy đứa khác cùng lớp, nhưng tôi học khá thể thao, tốt mỹ thuật và ( ơn trời!!!) tôi có một giọng hát khá hay, khá hấp dẫn ( ít nhất tôi cũng phải có ưu điểm gì chứ). Tôi đã từng thắng giải khi tham gia các cuộc thi hát của trường tổ chức và được trường giao nhiệm vụ hát trong các buổi phát thanh vào các thứ 3,5,7 hàng tuần. Trong lớp, tôi dược thầy chủ nhiệm và các bạn bầu chọn làm lớp phó Văn - Thể - Mỹ của lớp. Kể ra tôi cũng thuộc dạng có tài năng nhỉ!?

Hiện thời, tôi, một cô gái tài năng khả ái, tài hoa bậc nhất ( Sặc!!!) đang tung tăng trong sân trường với váy xanh sọc caro và áo sơ mi trắng có thắt nơ hồng ( ở trường chúng tôi, trên áo đồng phục của nữ thì thắt nơ hồng, còn con trai thì thắt cà vạt xanh đen). Tôi băng qua sân trường đầy gió, nơi có mấy đứa con trai đang đá banh, bóng rổ, v.v....và mấy cô con gái thì xúm xít tụ một đám dưới gốc cây, chen chúc tranh giành nhau để đặt ass ngồi lên ghế đá. Thật đúng là một ngôi trường cấp 2 Xanh - Sạch - Đẹp và vô cùng thanh bình hiếm có. Xung quanh trường được bao phủ bởi một màu xanh mát của cây cối, không khí thật trong lành, tôi hít một hơi dài, cảm thấy khoan khoái lạ thường..

Tôi băng qua dãy hành lang khối 9 rồi bước vào lớp, cất cao giọng, vẫy tay:- Gút - mó - ning mấy đứa!!!

- Đầu mày chứ mấy đứa!! - Con Đan Thanh ( con bạn thân nhất với tôi trong lớp) chạy lại cốc vào đầu tôi - Gút - mó - ning mắm!!!

Tôi cười hê hê với nó rồi dắt con Thanh về chỗ ngồi của tôi.Lớp đã có mặt gần đông đủ, nhiều đứa vẫy tay chào chúng tôi đi ngang

Tôi ngồi xuống, cất vội cặp sách vào hộc bàn, con Thanh lẽo đẽo ngồi kế tôi. Tôi ngồi một mình nên vào những giờ nghỉ hay 15 phút đầu giờ tôi hay rủ nó qua ngồi cùng để nhiều chuyện, còn nó thì ngồi với Lộc - Lớp trưởng kiêm '' Ôn Thần '' của lớp tôi.

- Hồi tối mày có coi phim không? - Nó hỏi tôi

- Có! có! Anh Ken dễ thương quá mày ơi!!! Tao khoái cái khúc anh ấy nói với chị Zen....bla...bla...bla.......

- Ừ!! Tao cũng vậy nè!! Anh ấy quá tuyệt vời....bla bla.......bla....bla...........

Thế rồi tôi với nó ngồi thao thao bất tuyệt đến bất tận về tập 46 bộ phim '' Yêu Không Biên Giới '' tối qua mới chiếu. Nhân vật Ken trong phim do nam diễn viên Vĩnh Khôi thủ vai thật quá là hoàn mỹ, quá tuyệt vời! Ken vừa đẹp trai, vừa chung tình, hoàn cảnh gia đình lại khá giả. Tim Ken luôn hướng về cô bé Zen nghèo khó đầy nghị lực sống. Tình yêu của hai người họ thật lãng mạn và nồng cháy dù phải trắc qua trắc trở và rào cản của gia đình.

- Zen, anh không biết lý do vì sao em lại trốn tránh anh? trốn tránh tình cảm của bản thân mình. Anh như muốn hóa điên khi em cứ lập ra những giới hạn, những biên giới không tên cho chúng ta, nhưng em à - Tôi giả giọng trầm ấm của Ken, dùng hay tay nắm lấy khuôn mắt tròn tròn của Đan Thanh mà tưởng tượng ra khuôn mặt đẫm nước mắt của Zen lúc đó, dùng ánh mắt '' ngọt ngào hết sức có thể '' nhìn nó - em hãy thử nhìn vào đôi mắt của anh, nhìn con tim anh,nhìn vào tình yêu của chúng ta mà thôi , được không em. Biên giới, bỏ hết chúng đi ~......( ôi chao ~ nhìn xem, tôi cũng có năng khiếu diễn xuất lắm chứ!!~)

- Ken, em biết chứ, tình cảm chân thành mà anh dành cho em, thế nhưng đấy là đủ sao anh? Có lẽ rào cản sẽ khiến chúng ta yêu nhau nồng say hơn trong giây phút này - Đan Thanh giả giọng sụt sùi của Zen, ra sức đẩy đẩy đôi tay của tôi - Nhưng tương lai của chúng ta thì sao đây anh? Chẳng lẽ anh nghĩ em đành lòng nhìn anh chịu cực khổ với em sao?

- Anh đã nói là anh không quan tâm rồi mà! con ngốc này - Rồi tôi xoay người Thanh lại, chúng tôi ôm nhau một cách nồng say.

Không khí im ắng lạ thường bao vây chúng tôi, ngột ngạt, khó chịu! Chúng tôi cứng ngắc quay sang thì nhìn thấy 38 cặp mắt của 38 cái mạng lớp 9a2 đang nhìn tôi chằm chằm. Thôi chết ~ Mải mê diễn xuất, chúng tôi đâu hay rằng chuông đã reo vô học từ đời nào. Hơn nữa, trân bục giảng thần thánh kia, thầy chủ nhiệm Hoàng Dũng đang nhìn chúng tôi chằm chằm. Hu hu hu, 39 cặp mắt a!

Một trận cười nổ ra, 38 cái mạng lớp tôi đang ra sức cười sặc sụa như chưa bao giờ được cười.!!

- Ê! Minh, bà định bỏ nghề ca sĩ mà chuyển sang làm diễn viên hả? Lại còn lựa kịch bản sến súa,Hô hô!! - Thằng Thạnh '' bô '' la làng lên. Nó là một trong những '' ôn thần '' của lớp tôi, tên đầy đủ của nó là Tiêu Khiết Thạnh, nhưng do miệng lưỡi quá mức đàn bà và nết nhiều chuyện của nó mà lớp tôi cho nó chết tên '' Thạnh bô '' luôn. thạnh bô đáng ghét đang cười một cách nhiệt tình hết mức có thể. Huhuhu. hai đứa diễn viên chúng tôi chỉ đành đỏ mặt rồi ấp úng cuối đầu nói xin lỗi với thầy. Thầy giáo mỉm cười:

- Thôi, không sao đâu hai đứa! - thầy cười tinh nghịch - Vì thầy cũng là Fan cuồng của phim đó mà hihi!

Cả lớp tôi '' wow!!'' một tiếng dài rồi phát lên cười hihi, haha. Thầy toe toét miệng

- Có gì đâu, nghệ thuật là không giới hạn mà! Thôi, ổn định chỗ ngồi thôi mấy đứa, tập trung, tập trung ôn tập, 15 phút tự học phải được tận dụng tối ưu và hiệu quả.

Tôi và Thanh rối rít ai về chỗ nấy, lòng nhẹ nhõm, thở phào một cái, tôi lấy sách vở ra ôn bài chuẩn bị cho ngày học mới.

Nhiêu đó thôi cũng đủ cho các bạn thấy sự vui vẻ của lớp tôi, trường tôi rồi nhé!!

Cùng lúc đó, tại hành lang khối 9, có 2 người đang chầm chậm bước đến lớp tôi. Và, không biết vô tình hay hữu ý, một trong hai người đó đang suy nghĩ về tôi

'' Bùi Ngọc Minh, cô sắp phải chào đón tôi rồi! ''

Ngoài trời, nắng vẫn vàng tươi và gió vẫn thổi ~
Bình Luận (0)
Comment