Tiết Nhạn và mọi người ra khỏi cửa hàng, liền khóa cửa định đi đến Hứa gia.
Thấy Tần Mật tay cầm đèn lồng, lo lắng đứng đợi trước cửa, tóc mai bị gió thổi rối tung, vạt áo cũng bị mưa làm ướt, thấy nàng run rẩy trong mưa, Tiết Nhạn quay đầu nói với Tiết Nhiên: "Tần nương tử hình như có chuyện muốn nói với đại ca."
Thấy vị hôn phu Mộ Dung Triệt đang ở bên cạnh Tần Mật, Tiết Nhiên liền giả vờ như không quan tâm, nói: "Ở kinh thành, ta đã nói rõ ràng với nàng ấy rồi, bảo nàng ấy về Tô Châu, yên tâm thành thân với Mộ Dung Triệt, bây giờ ta và nàng ấy không còn gì để nói nữa."
Lại nói với Tần Mật: "Tần nương tử xin mời về cho!"
Nhưng Tần Mật vẫn không chịu đi, vẫn cố chấp đợi, sắc mặt tái nhợt, run rẩy vì lạnh, nhưng vẫn không chịu nhận lấy áo choàng trong tay Mộ Dung Triệt.
Tiết Nhạn thấy Tiết Nhiên vẻ mặt khó xử, hiểu rõ nỗi lo lắng trong lòng hắn, biết hắn lo lắng chân mình bị tàn tật, lại chưa tìm được việc làm, trong lòng khó tránh khỏi cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với Tần Mật.
Tiết Nhạn nắm tay Tiết Nhiên, ánh mắt tràn đầy cổ vũ: "Đại ca, Tần nương tử đã đuổi theo đến tận Lư Châu, chứng tỏ đại ca rất quan trọng trong lòng Tần nương tử, chứng tỏ nàng ấy căn bản không quan tâm đến những chuyện đại ca lo lắng. Nếu đại ca có tình cảm với Tần nương tử, chẳng lẽ huynh nỡ lòng nào để Tần nương tử cho Mộ Dung Triệt sao?"
Tiết Nhiên ngây người nhìn Tần Mật, thấy nàng ôm hai tay run rẩy trong gió lạnh, thật sự đáng thương và đau lòng, liền như hạ quyết tâm, nói: "Vậy ta đi gặp nàng ấy."
Tiết Nhạn thầm nghĩ Tần nương tử cũng là người đáng thương, lần này cuối cùng cũng bước ra khỏi nỗi đau, chủ động bước ra một bước này cần bao nhiêu dũng khí! Nàng cũng hy vọng chuyện tốt của đại ca và Tần nương tử có thể thành.
"Nếu Nhạn nhi muội muội có thể khuyên được đại ca Tiết gia, vậy còn bản thân Nhạn nhi muội muội thì sao? Không muốn cho mình một cơ hội sao? Một cơ hội mở lòng với người khác, bắt đầu lại từ đầu?" Hứa Viễn Chu vốn cầm ô đứng sau lưng Tiết Nhạn, bước đến bên cạnh Tiết Nhạn, sóng vai cùng nàng.
"Cửa hàng trong nhà cần phải xử lý, hơn nữa bây giờ ta không muốn thành thân." Nàng không tin Hoắc Ngọc đã c.h.ế.t, chàng là chiến thần của Đại Yến, từng một mình g.i.ế.t c.h.ế.t mười đại tướng của Bắc Địch ở ải Nhạn Môn, chàng mạnh mẽ như vậy, sao có thể dễ dàng c.h.ế.t được.
Kỳ thực nàng định đợi xưởng dệt Hứa gia giao hàng xong, nàng sẽ tự mình đưa lô hàng đó về kinh thành để tìm tung tích của Hoắc Ngọc.
Cửa hàng đồ sứ này cách Hứa gia không xa, chỉ cần đi một lúc là đến cổng lớn Hứa gia.
Lúc này đã quá canh ba, thành Lư Châu không phồn hoa như kinh thành, đến đêm khuya, đường phố vắng vẻ hiu quạnh, bây giờ lưu dân giặc cướp hoành hành, trên đường càng vắng người qua lại, chỉ nghe thấy vài tiếng chó sủa.
Hứa Viễn Chu nghiêng ô về phía bên cạnh, che mưa phùn cho nàng, tay áo của hắn lại bị mưa làm ướt, trời mưa gió lớn, đèn lồng trong tay Tiết Nhạn bị gió thổi lúc sáng lúc tối.
Chỉ thấy trong con hẻm lờ mờ xuất hiện một công tử mặc hoa phục, phía sau công tử đó là mấy tên tùy tùng tay cầm gậy gộc.
Công tử kia phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Tiết Nhạn, cười nói: "Nghe nói thành Lư Châu đến một mỹ nhân tuyệt sắc, hôm nay gặp mặt quả nhiên là danh bất hư truyền, thiên kim tiểu thư của Tướng quốc đúng là khác biệt, dung mạo như vậy ở thành Lư Châu không tìm được người thứ hai, các ngươi nói đúng không?"
Mấy tên tùy tùng đồng thanh phụ họa: "Đúng vậy, công tử nói rất đúng."
"Mỹ nhân tuyệt sắc như vậy, chỉ có công tử tuấn tú lịch sự, phong độ ngời ngời như vậy mới xứng đôi vừa lứa." Mấy tên tùy tùng tranh nhau tâng bốc công tử mặc cẩm y.
Công tử mặc cẩm y nghe những lời nịnh hót đó, liền tin là thật, cười ha hả.
Hứa Viễn Chu nhỏ giọng nói: "Đây là nhi tử độc nhất của Lư đại nhân, Thứ sử Lư Châu, tên là Lư Chiếu, đã cưới mười tám tiểu thiếp, tính tình ngang ngược bá đạo, chỉ cần là người hắn coi trọng, sẽ cưỡng ép cướp về phủ."
Bây giờ thiên hạ đại loạn, quan lại địa phương không ai quản thúc, ỷ vào việc mình nắm quyền một châu, tự nhiên càng không kiêng nể gì, làm mưa làm gió, trở thành địa đầu xà.
Hoàng thành bị bao vây, Trung Sơn vương không bao lâu nữa sẽ đánh vào kinh thành, đã có không ít quan lại địa phương đầu hàng Trung Sơn vương, Lư Thứ sử chính là nhóm quan lại châu phủ đầu tiên đầu hàng Trung Sơn vương.
Lư Chiếu phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, cười nói: "Tiết tướng có tài kinh bang tế thế, có thể để gia phụ tiến cử đi gặp Trung Sơn vương, Trung Sơn vương là người yêu tài, nhất định có thể giúp Tiết tướng quốc nắm lại quyền hành, đứng đầu trăm quan."
Lư Chiếu liếc nhìn Hứa Viễn Chu bên cạnh, cười khinh miệt: "Một tên thương nhân áo vải làm sao xứng với Tiết nhị tiểu thư? Chỉ có thân phận nhi tử của Thứ sử Lư Châu như ta mới xứng với dung mạo như nhị tiểu thư."
Tiết Nhạn cười nói: "Xin hỏi Lư công tử có lạnh không?"
Mùa đông lạnh giá mà lại cầm quạt, e rằng đầu óc không được bình thường, cũng không sợ bị cảm lạnh.
Lư Chiếu đột nhiên bị cắt ngang, trong lòng có chút không vui, quấn chặt áo choàng lông cáo trắng trên người, hắt xì một cái: "Liên quan gì đến ngươi!" Lại tiếp tục ấp ủ cảm xúc, nói: "Không biết nhị tiểu thư thấy thế nào?"
Tiết Nhạn nói: "Lư công tử muốn cưới ta?"
Lư Chiếu cau mày suy nghĩ một chút, liền nói: "Đúng vậy." Còn suy nghĩ cẩn thận một chút, cưỡng ép đưa về phủ chắc cũng coi như là cưới rồi nhỉ?
"Vậy ta có hai vấn đề muốn hỏi Lư công tử, xin Lư công tử giải đáp giúp tiểu nữ."
Lư Chiếu cất chiếc quạt xếp trong tay, nhìn Tiết Nhạn với vẻ thích thú, bình thường khi hắn cưỡng ép dân nữ giữa đường, những nữ tử đó đều sợ hãi hét lên phản kháng, nhưng người bình tĩnh như Tiết Nhạn, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp, thầm nghĩ quả nhiên là nữ nhân mà hắn, Lư Chiếu coi trọng, Tiết nhị tiểu thư này đúng là khác biệt.
Vì vậy, Lư Chiếu cười nói: "Nhị tiểu thư cứ nói."
"Câu hỏi thứ nhất, Lư công tử nói Viễn Chu ca ca là thương nhân áo vải, vậy xin hỏi Lư công tử đã từng thi đỗ công danh, có chức quan gì trên người chưa?"
Lư Chiếu thành thật trả lời: "Không có."
Chưa đợi Lư Chiếu nói xong, Tiết Nhạn đã mở miệng cắt ngang lời hắn: "Vậy xin hỏi công tử hiện đang làm công việc gì?"
Lư Chiếu nói: "Chưa nhận chức vụ gì."
Tiết Nhạn cười lạnh nói: "Vậy nghĩa là Lư công tử vừa không định thi công danh, lại không làm việc gì, vậy chính là xin tiền phụ mẫu trong nhà à? Nói như vậy, Lư công tử còn không bằng Viễn Chu ca ca chân thật, dựa vào hai tay mình kiếm tiền?"
Lư Chiếu tái mặt, cãi lại: "Ngươi... ngươi thật là nhanh mồm nhanh miệng!"
Thấy đám tùy tùng dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, Lư Chiếu đánh vào đầu bọn họ: "Các ngươi cũng dám coi thường bản công tử, chán sống rồi sao?"
Tiết Nhạn tiếp tục hỏi: "Vậy Lư công tử muốn cưới ta làm thê tử, hay là nạp ta làm thiếp?"
Lư Chiếu lộ vẻ khó xử, nói với đám tùy tùng: "Phu nhân yêu ta tha thiết, lại hiền lành đại độ như vậy, chưa bao giờ quản ta nạp thiếp, ta thật sự không nỡ hưu thê tái hôn."
Mấy tên tùy tùng sợ bị đánh, đồng loạt gật đầu: "Công tử yêu phu nhân tha thiết, thật sự khiến người ta cảm động."
Lư Chiếu càng thêm khó xử: "Ta thấy Tiết nhị tiểu thư yêu ta tha thiết, muốn gả cho ta làm thê tử, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu phu nhân không có lỗi lầm gì, ta lại hưu thê, nữ tử bị bỏ rơi, chẳng khác nào bảo nàng ấy đi c.h.ế.t, vậy chẳng phải bản công tử trở thành cầm thú rồi sao? Chẳng phải sẽ bị người đời phỉ nhổ sao!"
Vì vậy, hắn suy nghĩ cẩn thận một hồi: "Nếu nhị tiểu thư gả đến đây, chỉ có thể tạm thời ủy khuất nhị tiểu thư làm thiếp, đợi ba năm năm sau, lại nâng lên làm bình thê, thế nào?"
Tiết Nhạn cười lạnh nói: "Ta đường đường là đích nữ Tiết gia, sao có thể gả cho tên vô lại ngu ngốc như ngươi làm thiếp. Vậy xin mời Lư công tử về phủ soi gương, xem mặt mình rốt cuộc lớn đến mức nào đi!"
Tuy Lư Chiếu không học vấn không nghề nghiệp, nhưng cuối cùng cũng hiểu ra, Tiết Nhạn đang mắng hắn không biết xấu hổ.
Thấy mình bị đùa giỡn, hắn lập tức nổi giận: "Bản công tử tại sao phải phí lời với nàng ta! Giống như mười tám tiểu thiếp của bản công tử, cứ cướp về rồi tính."
Tên tùy tùng phụ họa: "Đúng vậy, tại sao chứ?"
Lư Chiếu phất tay, nói: "Lên cho ta, cướp về, tối nay liền động phòng, chỉ cần động phòng rồi, đảm bảo nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời bản công tử."
Đột nhiên, Hứa Viễn Chu cầm cây sào tre bên cạnh lên, lớn tiếng nói: "Các ngươi không được bắt nạt Nhạn nhi muội muội."
Hắn cầm sào tre xông về phía những người đó, không ngờ lại trượt chân, cây sào tre đánh vào đầu mình, đầu chảy m.á.u, lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Lư Chiếu ra hiệu cho đám thuộc hạ vây quanh, định cướp Tiết Nhạn về phủ, tối nay liền động phòng.
Tiết Nhạn nhìn Hứa Viễn Chu đang nằm trên đất, thấy sắp bị người ta kéo lên xe ngựa.
Nàng mong người đó có thể đột nhiên xuất hiện, giống như ngày đó nàng bị Túc vương bắt nạt, chàng như thần tiên giáng trần, cứu nàng thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
"Dừng tay!" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Tiết Nhạn kích động trong lòng, trái tim cũng đập thình thịch, mắt cay xè, nước mắt tuôn rơi: "Vương gia."
Các tềnh iu bấm theo dõi kênh để đọc được những bộ truyện hay ho nhen. Iu thương
FB: Vệ Gia Ý/ U Huyễn Mộng Ý
Nàng vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy người đang đứng ở đằng sau, khi người đó dần dần bước đến gần, trái tim nàng cũng như bị treo lên, đợi đến khi nàng nhìn rõ dung mạo của người đó, trong lòng thất vọng cùng cực.
Không phải chàng.
Nàng thật sự hy vọng là chàng.
Lư Chiếu mất kiên nhẫn, vừa mới ngã xuống một tên không biết tự lượng sức mình, lại đến thêm một tên thư sinh yếu đuối, tại sao những người này đều đến phá hỏng chuyện tốt của hắn.
"Người đâu, đánh cho ta!"
Triệu Văn Hiên không màng đến mọi thứ, che chở Tiết Nhạn trong lòng, những cây gậy to đùng đó đánh lên người hắn, đánh lên lưng hắn. Hắn cắn răng chịu đựng, chịu đựng những cây gậy đánh vào người.
Tiết Nhạn sững người một lúc, đột nhiên đẩy Triệu Văn Hiên ra, nắm lấy cổ tay Lư Chiếu, dùng sức quật ngã hắn xuống đất, con d.a.o găm giấu trong tay áo đã kề vào cổ Lư Chiếu.
Vừa rồi nàng chỉ đang đánh cược, đánh cược Hoắc Ngọc sẽ đến.
Nàng đã thua cược, chàng không đến.
Nàng quát lớn: "Còn không cút đi, ta g.i.ế.t hắn!"
Lư Chiếu sợ hãi run rẩy cả người, nói với đám tùy tùng: "Các ngươi còn không mau cút đi! Nếu bản công tử xảy ra chuyện, các ngươi gánh vác nổi sao!"
Thấy đám người đó đều bỏ đi, Tiết Nhạn một tay túm lấy cổ áo hắn, mũi d.a.o hướng xuống dưới: "Để ta gặp lại ngươi, ta sẽ phế ngươi. Để ngươi làm thái giám! Nghe rõ chưa?"
Lư Chiếu sợ hãi đến mức run lẩy bẩy: "Cô nương tha mạng, ta không dám nữa."
"Cút."
Lư Chiếu sợ hãi vội vàng bỏ chạy, còn Tiết Nhạn cũng phun ra một ngụm m.á.u, ngã xuống đất.