Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 228

"Nếu biết ta đáng sợ, các ngươi còn vội vàng đi tìm cái chết?"

Lúc này, một giọng nói thâm trầm từ bên trong quan tài bằng đồng xanh vọng ra.

Bành!

Nắp quan tài to lớn mà nặng nề bị một lưỡng cự. lực đụng bay, khí thế kinh người. Sau đó chính là một bóng người màu trắng từ bên trong quan tài đứng lên.

Hắn cao hơn so với người bình thường hai cái đầu, toàn thân trằng toát như là vảy cá, hai mắt đỏ như: máu, xương gò má nhô cao lên, rằng nanh trong miệng dài nhọn như đao.

Sau khi tỉ mỉ quan sát một hồi thì Bạch Liễu Sinh, Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà đều toàn thân run lên, cất lếng la thất thanh.

"Ngân Giáp Thị!"

......................

Ngân Giáp Thi. Trong Quỷ Đạo, trong số tất cả Thị Quỷ được luyện chế ra, nó là quỷ vật mạnh mẽ xếp hạng thứ hai. Chỉ kém hơn đệ nhất Kim Giáp Thi, cũng chính là Thi Vương trong truyền thuyết một bậc mà thôi.

Mà đối với người trong hồng trần, Ngân Giáp Thi cũng là quỷ vật cực kỳ hi hữu. Muốn luyện chế một bộ Ngân Giáp Thi, điều kiện cần thiết cực kỳ hà khắc. Chẳng những cần mệnh cách thuần âm, th thể phải là của người chết vào phá nhật hoặc là giờ âm. Hơn nữa khi còn sống chủ nhân của cỗ thi thể này nhất định phải là người có khí vận nhất định.

Ví dụ như là Ngân Giáp Thi trước mặt này.

Mấy người Bạch Liễu Sinh đều kết luận, lúc còn sống chắc chẳn hẳn là khai quốc Hoàng đế của Thế Tê Quốc. Nếu không hẳn cũng không ngủ say trong quan tài chính giữa mộ thất, có phân chia tôn tỉ rõ rằng với quỷ vật khác. Mà sau khi tỉ mỉ cảm nhận khí tức của Ngân Giáp Thi, bọn người Bạch Liễu Sinh sau lưng trở nên lạnh lẽo.

"Thứ được phong ấn bên trong hắn lại là một Quý Vương cảnh giới Tôn Giả đỉnh phong!”

Cho dù là luyện chế Đồng Giáp Thị, Ngân Giáp Thi hay là Kim Giáp Thi, đều phải lấy thân thể của bọn nó làm vật chứa, cất giữ một hoặc là nhiều quỷ linh trong đó. Làm như vậy mới có thể đạt tới mục đích trong ngoài hợp nhất, để bọn họ biến thành từng cỗ máy giết chóc sức sát thương cực mạnh.

Bọn người Bạch Liễu Sinh không ngờ được là trong cơ thể Ngân Giáp Thi trước mắt lại có một con Quỷ Vương cảnh giới Tôn Giá đỉnh phong.

“Thực lực của hắn tới gần vô hạn Chuẩn Đế Cảnh!"

Ba người Bạch Liễu Sinh và Mạnh Viễn, Trịnh Xích Hà liếc nhau. Sợ hãi trong giây lát ngắn ngủi, ba người đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn. Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm. Trước mắt, Ngân Giáp Thi này thực lực cực kỳ mạnh mẽ, lợi ích mang lại cho bọn họ có thể nói là vượt qua tưởng tượng.

Mà với tuyệt học đối phó quỷ vật của tông môn ba người bọn họ và thực lực bản thân bọn họ cũng không phải là không thể đánh một trận.

Hơn nữa vừa rồi bọn họ đều nói là sẽ thay Lâm Hiên xuất thủ. Nếu bây giờ võ mông rời đi, sau đó làm sao bàn giao cho Lâm Hiên?

Suy nghĩ một hồi, ba người quả quyết quyết định xuất thủ: "Giết hẳn!”

Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà lên một lượt, điên cuồng điều động chân nguyên trong cơ thể, triển lộ tuyệt học bản tông đến mức tối đa.

"Cửu Tự Chân Ngôn Thủ Ấn!"

"Ngũ Lôi Chú!"

Hàng trăm hàng ngàn cái thủ ấn màu đỏ cực lớn, như bão tố ép tới Ngân Giáp Thi.

Cùng lúc đó.

Tuyệt học trấn tông Mao Sơn Tông Ngũ Lôi Chú dẫn động trăm đạo thiên lôi, trực tiếp nhắm ngay Quỷ Vương trong cơ thể Ngân Giáp Thi.

"Chỉ là trò trẻ con!"

Ngân Giáp Thi nổi giận gầm lên một tiếng, quỷ khí quanh thân đại tác, một đạo quang mang xanh biếc từ rên người hẳn bắn ra.

Bành!

Lục quang và sát chiêu của hai người Mạnh Viễn, Trịnh Xích Hà đụng vào nhau, lập tức nổ tung. Hai người chỉ cảm thấy một cỗ uy áp cực lớn đập vào mặt, đồng thời có một mùi hôi thối tuôn tới mình.

"Tránh mau, đây là thi độc!"

Hai người vội vàng lui lại vài chục bước, đệ tử cả hai tông môn đều sợ hãi. Chờ né tránh xong, bọn họ hoảng sợ nhao nhao nhìn về phía Ngân Giáp Thị.


“Ngân Giáp Thi này chẳng những cứng rằn như đồng, tu vi tính thâm, còn có thi độc bàng thân, phải nói là quá mạnh!"

Hô!!!

Lúc này ba đạo huyết quang phóng lên tận trời, chiếu sáng cả tòa mộ thất.

“Quỷ vật, nhận lấy cái chết!”

Bạch Liễu Sinh đã rót chân nguyên toàn thân vào trong ba khối Đô Thiên Âm Bài.

Trong lúc nhất thời. Đô Thiên Âm Bài hóa thành ba tòa trấn quý đại sơn sấm chớp rền vang, khí thế vạn quân đánh thẳng tới Ngân Giáp Thi. Bọn người Mạnh Viễn và Trịnh Xích Hà thấy thế đều rung động không thôi. Không hổ là pháp bảo của đệ nhất tông môn Bắc Huyền Thiên, Đô Thiên Âm Bài phải nói là đáng sợ!

Bành bành bành! ! !

Nhưng mà đảo mắt một cái, một đạo ngân quang hiện lên, Ngân Giáp Thi cứng đối cứng đụng nát tất cả ba tòa trấn quỷ đại sơn.

"Ta chính là khai quốc Đế Hoàng của Thế Tề Quốc, có khí vận cả nước gia trì, há là loại đồng nát sắt vụn như các ngươi có thể đối phó được?"

Ngân Giáp Thi phát ra tiếng cười vô cùng càn rỡ, mở miệng rộng gào thét với đám người một tiếng.

Rống! ! !

Sóng chấn động kinh khủng xen lẫn khí thể màu xanh biếc, khiến cho bọn người Bạch Liễu Sinh da đầu tê dại một hồi.

"Quá mạnh! Thật sự là không đánh nổi a!”

“Mau trốn!"

Bọn họ không chút nghỉ ngờ, nếu dính vào một chút thi độc, lập tức sẽ hóa thành Thi Quỷ. Mà cho dù không dính vào thi độc. Với tu vi kinh khủng và nhục thân kinh khủng của Ngân Giáp Thi thì cũng đủ xé bọn họ thành mảnh nhỏ.

Lúc này không trốn, đó chính là choáng váng!

Tuyền Hi thấy được mấy người Bạch Liễu Sinh, trên khuôn mặt nhỏ nhần lập tức tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Tuyền Châu, Tuyền Hàm và Tuyền Ấu nhao nhao quay đầu nhìn lấy bọn họ: "Đại quỷ đâu? Không phải hứa giúp cha bất một con quỷ lớn nhất sao?"

Bọn người Bạch Liễu Sinh nghe vậy không khỏi mặt mo đỏ ửng.  

 

Bình Luận (0)
Comment