Tướng Công Ta Đây Không Muốn Bị Ép Cưới

Chương 94

 

 Một câu cung tiễn, đám người ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người Lâm Hiên đã đi xa. 

 Dưới ánh mặt trời. 

 Một bộ áo trắng hơn tuyết đó dẫn theo khí chất tiêu sái xuất trần và phiêu dật khiến cho người ta nhịn không được màvạn phần cúng bái. 

 ... 

 Bên ngoài Thủy Tinh Cung. 

 Đông Hoàng Tử U mặc một bộ trường bào màu tử kim, như một đóa hoa hồng tím yêu diễm. Trời chiều màu vàng kim nhàn nhạt chiếu vào trên người nàng, để cho nàng giống như là người trong mộng ảo. 

 "Bệ hạ!" 

 Còn chưa vào cửa, Đông Hoàng Đức Nghiệp đã vẽ mặt cung kính đi lên hành lễ đón. 

 Đông Hoàng Tử U liếc nhìn thiệp mời trong tay hắn một chút sau đó thản nhiên nói: "Ngày mai chính là sinh nhật Vương phi?" 

 Vương phi của Đông Hoàng Đức Nghiệp, hai năm trước từng giúp Đông Hoàng Tử U chăm con, bởi vậy Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ sinh nhật của nàng. 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp vẻ mặt thụ sủng nhược kinh gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay ta đến đây là để đưa thiệp mời." 

 Trong lòng của hắn cảm động hết sức. Ngày mai chính là sinh nhật ba mươi tuổi của Vương phi của hắn, không ngờ được là Đông Hoàng Tử U vẫn nhớ. 

 Nói đến, Đông Hoàng Tử U bình thường mặc dù cường thế lạnh như băng. Nhưng khi đối xử với tộc nhân thì vẫn rất có tình người. Nếu không thì nàng một ngày bận trăm công ngàn việc làm sao có thời gian để nhớ sinh nhật của một Vương phi? 

 Đông Hoàng Tử U khẽ vuốt cằm: "Ta đã sai người chuẩn bị một phần hậu lễ, đến lúc đó sẽ đưa đến chỗ ở của ngươi." 

 "Đa tạ bệ hạ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng hành lễ nói lời cảm tạ. 

 Đông Hoàng Tử U ngụ ý này là nàng sẽ không tham gia thọ yến cho nên mới phái người tặng quà. 

 Nhưng mà có thể nhận được món quà do Đông Hoàng Tử U tự mình chuẩn bị, đối với Đông Hoàng Đức Nghiệp thì đây đã là hạnh phúc lớn lao và vinh quang lớn lao. 

 Đông Hoàng Tử U gật gật đầu, sau đó lần lượt đi vào Thủy Tinh Cung với Đông Hoàng Đức Nghiệp. 

 Sau khi vào cửa, Đông Hoàng Tử U không khỏi giật mình. 

 Cũng không biết tại sao, gần đây cứ rảnh rỗi là nàng muốn đến Thủy Tinh Cung đi dạo. 

 Hai người tới vườn hoa trước tẩm cung, sau đó nhìn thấy bốn tiểu bảo bối đang chơi đùa ở nơi đó. 

 Mà lúc này Lâm Hiên đang cực kỳ nghiêm túc làm diều. 

 "Không hổ là Đế phu, ngay cả diều cũng biết làm, đúng là đa tài đa nghệ!" Đông Hoàng Đức Nghiệp nhịn không được thấp giọng tán thưởng. 

 Đông Hoàng Tử U thần sắc bình tĩnh, trong lòng lại nhịn không được thở dài một tiếng: "Người như hắn có thể nói là quá ham chơi!" 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp không có chú ý tới biểu cảm trên mặt Đông Hoàng Tử U, đi lên cười nói: "Đế phu!" 

 Lâm Hiên ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua gương mặt thanh lãnh của Đông Hoàng Tử U, quay đầu nhìn về phía Đông Hoàng Đức Nghiệp: "Ngươi đến có việc gì không?" 

 "Có, ngày mai chính là sinh nhật của ái phi của ta, bệ hạ bận rộn việc chính sự cho nên ta muốn đến đây để mời ngươi và bọn nhỏ đến để dự tiệc." Đông Hoàng Đức Nghiệp vội vàng đưa thiệp mời cho hắn. 

 "Được, chắc chắn sẽ đến!" Lâm Hiên nhận lấy thiệp mời sau đó cúi đầu tiếp tục làm diều. 

 Đông Hoàng Đức Nghiệp trong lòng nghĩ chắc chắn là hai vợ chồng bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau cho nên vội vàng cáo lui đi về. 

 Đông Hoàng Tử U nhìn chằm chằm Lâm Hiên hồi lâu, thấy Lâm Hiên hoàn toàn không có ngẩng đầu lên, không khỏi hít sâu một hơi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. 


 Mỗi lần nhìn thấy cái tên này không muốn phát triển thì trong lòng đều sẽ cảm thấy khó chịu! 

 Âm thầm cắn cắn răng ngà, Đông Hoàng Tử U nói ra: "Lâm Hiên, ngươi muốn trường sinh hay không?" 

 Nàng đã là Đế Cảnh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thọ nguyên của nàng còn ít nhất là mấy ngàn năm nữa. Bốn cô con gái thiên phú đều cực kì yêu nghiệt, nàng cũng có lòng tin sau này có thể bồi dưỡng các nàng đến Đế Cảnh. 

 Như vậy bây giờ vấn đề duy nhất chính là Lâm Hiên. 

 Cũng không thể một nhà sáu nhân khẩu, chỉ có một mình hắn là người duy nhất là phàm nhân chỉ có thọ nguyên trăm năm. 

 Mặc dù Lâm Hiên ngày có rất nhiều chỗ khiến cho nàng cảm thấy không hài lòng nhưng dù sao thì hắn cũng là cha đẻ của bọn nhỏ, nàng cũng hy vọng hắn có thể trường sinh. 

 Lâm Hiên không cần suy nghĩ lập tức gật đầu: "Đương nhiên muốn!" 

 Trường sinh ai không muốn? 

 Cũng may Lâm Hiên đã có được tu vi Đế Cảnh, sống mấy ngàn năm cũng là chuyện dễ như chơi. 

 "Cái tên này cũng có chí cầu tiến!" 

 Đông Hoàng Tử U giống như là phát hiện được đại lục mới, nở một nụ cười hiếm thấy, đẹp đẽ đến khiến cho lòng người rung động. 

 Ngón tay ngọc nhỏ dài vung lên, lấy một quyển kinh thư và một viên đan dược toàn thân kim quang lóng lánh từ trong hư không ra. 

 "Đây là công pháp Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Kinh, còn có đan dược Thiên giai thượng phẩm Trường Sinh Đan." 

 "Ngươi tu luyện đồng thời ăn vào Trường Sinh Đan thì có thể gia tăng thọ nguyên." 

 "Không ngoài năm năm tuyệt đối có thể gia tăng ba trăm, năm trăm năm thọ nguyên." 


 Nàng đã nhìn ra, Lâm Hiên kiên quyết không chịu tự mình động thủ. Dù là tu luyện Trường Sinh Kinh hoàn toàn không có chút mệt mỏi nào thì hắn vẫn không muốn chấp nhận. 

 Nếu đã như vậy thì bây giờ mình cũng không cần phải nói nhiều. Tóm lại chỉ cần hắn muốn trường sinh là được, mình có nhiều thời gian để nghĩ cách giúp hắn tăng thọ nguyên. 

 Nếu như không được, cùng lắm thì đến lúc đó... cưỡng một lần nữa! 

 Nghĩ đến đây, tâm tình Đông Hoàng Tử U trở nên dễ chịu hơn rất nhiều. Mình đường đường Đế Cảnh, lẽ nào còn không thể giải quyết được một phàm nhân như Lâm Hiên hay sao?

Bình Luận (0)
Comment