Tướng Dạ

Chương 14

Chỉ duy nhất một chữ "ô"

Phía trước không có động từ.

Ninh Khuyết cũng không hô tên Tang Tang.

Hai người đã sống cùng nhau từ thuở nhỏ, cùng trải qua cuộc sống gian nan từ trong rừng rậm đến trên thảo nguyên suốt bao mùa nóng lạnh nên tâm lý tương thông, phối hợp cực kì ăn ý, chỉ cần một ánh mắt, một cái dấu tay, một từ một ngữ thôi là người này đã hiểu người kia muốn ám chỉ điều gì.

Từ "ô" vừa vang lên, Tang Tang liền chạy tới bên cạnh cô tỳ nữ nhanh như sóc, hai tay kéo mạnh, lập tức chiếc ô còn to hơn cơ thể nàng "phụp" một tiếng mở ra, giống như một bầu trời đen kịt xuất hiện giữa màn đêm trong cánh rừng bên đường Bắc Sơn, che kín trăng sao.

Hai viên đạn lửa vừa rơi xuống mặt đất liền bốc cháy hừng hực rồi lan rất nhanh sang đám lá rụng xung quanh, ngọn lửa càng ngày càng mạnh mẽ, chỉ một lát sau đã trở thành biển lửa cuồn cuộn, thế không thể dập tắt.

Đám người man, thị vệ còn sống sót nhìn thế lửa, lại nghĩ đến vị quý nhân đang nấp đằng xa, toàn thân bỗng lạnh buốt. Họ bị thương quá nặng, không có cách nào đi qua giúp được, đành trơ mắt nhìn bức tường lửa hung hãn dần nuốt chửng mọi thứ xung quanh, miệng phát ra tiếng hú dài tuyệt vọng.

Nhưng họ không biết cây ô màu đen chẳng hề bén lửa, khi ngọn lửa nóng rực liếm lên mặt ô quét dầu bỗng yếu hẳn đi, chẳng hiểu ô được làm từ chất liệu gì mà vừa đen thui như màn đêm, vừa ngăn được lửa mạnh.

Dưới tán ô rộng lớn, Tang Tang căng thẳng cúi thấp đầu, mắt nhắm nghiền, miệng cong lên, đôi tay nhỏ bé túm chặt lấy cán ô, cố ngăn ngọn lửa kinh khủng chỉ cách vài gang tay kia, bàn tay trái cầm phía cuối cán ô lúc siết vào đến trắng bệch, lúc thả lỏng tưởng sắp rời ra, dường như nàng quá lo lắng, hoặc cũng có thể trong tâm lý đang đấu tranh vì chuyện gì đó.

Cô tỳ nữ cũng nằm dưới tán ô, nàng đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng bên kia, lại nhìn ánh lửa xuyên qua tán ô tựa như những vì sao đỏ rực lấp lánh trên bầu trời đêm, tâm lý càng thêm lo sợ, mà khi liếc sang quan sát thấy cảnh chiến đấu sắp sửa diễn ra bên ngoài, trong mắt nàng bỗng toát lên nỗi kinh hoàng.

Hai tên áo đen giấu mình trên ngọn cây đã có chuẩn bị trong một thời gian rất lâu rồi, chúng lặng lẽ quan sát những hành động của đám thuộc hạ công chúa, từ đó phán đoán kế hoạch ứng phó của đối phương rồi xác định được chính xác vị trí mục tiêu thực sự cần ám sát, cuối cùng lợi dụng gã to xác và tên đại kiếm sư hấp dẫn sự chú ý của Lữ Thanh Thần vô thanh vô tức tiến sát tận nơi để phát động tấn công.

Khắp không gian đầy mảnh gỗ vụn như sao trời xuyên qua tán lá rụng xuống nhân gian, hai tên áo đen chọn thời điểm cực kì tinh tế và chính xác, vừa ra tay liền ném hai viên đạn lửa rồi áp sát cực nhanh ép đối phương phải lựa chọn chiến đấu cận thân, không cho Ninh Khuyết bất kì cơ hội nào để thi thố tài bắn cung thần kì.

Bọn chúng tuy không phải người tu hành mạnh mẽ vô song nhưng có kĩ năng ám sát chuyên nghiệp hơn nhiều.

Thấy hai gã thích khách lao xuống, vẻ mặt của Ninh Khuyết vẫn không hề tỏ ra hoang mang, hắn dứt khoát ném cây cung trong tay đi rồi chẳng cần lấy đà cũng chẳng cần nhún chân tạo thế, đột nhiên nhảy vọt lên vừa lúc hai viên đạn lửa chạm tới lớp lá khô.

Hai viên đạn bắt đầu bốc cháy, thân hình hắn lơ lửng phía trên ngọn lửa tựa như đang đạp lửa mà bay.

Hắn mạnh mẽ xuyên qua bức tường lửa, đôi chân hơi gập lên, hai tay đưa về phía sau theo quán tính, thân nghiêng về phía trước, động tác vô cùng tự nhiên hài hòa như một con đại bàng đang lướt trên không, chuôi hai cây đao đeo sau lưng trong nháy mắt đã nằm gọn trong tay hắn.

Liên tiếp thực hiện một loạt những động tác phức tạp nhưng Ninh Khuyết không hề rời mắt khỏi hai tên sát thủ áo đen, ánh mắt hắn tập chung bình tĩnh không chút tạp niệm.

Cô tỳ nữ nhìn qua khe hở cực nhỏ trên mặt ô thấy cảnh Ninh Khuyết nhảy qua lửa, ánh lửa đỏ rọi lên bộ mặt lãnh đạm của gã thiếu niên, trái tim nàng bỗng lạnh buốt.

Trong đầu nàng xẹt lên cảnh tượng nửa năm trước đi theo Thiền Vu săn bắn trên thảo nguyên.

Lần đó, một con hổ phóng ra từ bụi cây vồ tới nàng, hai chân sau cũng co lên, chân trước khum khum, và khi nhìn vào đôi mắt con mãnh thú ấy, nàng cũng thấy sự tập chung lãnh đạm đến lạ kì, không tàn nhẫn, không khát máu, chỉ có bình bĩnh, bình tĩnh đến ung dung. Nhưng ánh mắt bình tĩnh đó là ánh mắt đáng sợ nhất nàng từng gặp phải, nó ám ảnh nàng trong không biết bao nhiêu giấc mơ, đi theo nàng qua không biết bao nhiêu giấc ngủ, khiến nhiều đêm nàng phải hoảng hốt giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.

Tập chung tức là quyết tâm, bình tĩnh tuyệt đối đồng nghĩa với tự tin tuyệt đối, mãnh hổ vồ mồi bình tĩnh mà không khát máu vì nó nhất định phải xé con mồi ra thành từng mảnh nhỏ, đó chẳng phải vì nó muốn phát tiết sự hung dữ trong người, chỉ là bản năng sinh tồn hình thành qua rất nhiều lần săn giết con mồi, hoặc có thể nói là bản năng trời sinh.

Khuôn mặt Ninh Khuyết trong ánh lửa khiến cô tỳ nữ bỗng vô thức liên tưởng hai thứ lại với nhau.

.....................................

Những kẻ suốt đời làm bạn với bóng tối như thích khách là những sinh vật mẫn cảm với nguy hiểm nhất trên đời, cô tỳ nữ có thể nhận ra sự đáng sợ ẩn dấu trong khuôn mặt bình tĩnh của Ninh Khuyết thì hai gã thích khách vốn luôn dán chặt ánh mắt vào hắn tất nhiên không thể không nhận ra, trong lòng chúng bỗng căng thẳng khác thường, thậm chí còn căng thẳng hơn lần ám sát quân du kỵ của nước Yến năm xưa, bàn tay đang nắm thanh trường kiếm bỗng nhiên cứng đờ.

Trong tiếng gió gào thét, Ninh Khuyết xông tới, một góc trên vạt áo hắn bị lửa sém vào, trong bóng đêm tỏa ra những ánh lập lòe yếu ớt.

Hai thanh trường đao rỉ sét được rút khỏi vỏ nhanh như điện, trong rừng đột nhiên vang lên những tiếng đao kiếm chạm nhau loảng xoảng, từng cơn gió thổi qua cuốn những đốm lửa trên vạt áo bay lả tả như những con đom đóm trong đêm, soi sáng thêm khung cảnh chiến trường.

Đao kiếm vừa chạm, Ninh Khuyết dấn lên phía trước mấy bước, mạnh mẽ xen vào giữa hai gã thích khách, thanh đao trong tay từ chém chuyển thành đẩy, thuận theo sống kiếm đối phương lướt tới tấn công. Hắn căn bản không cho đối phương có cơ hội biến chiêu, dùng thế áp thế, chỉ nghe phập phập hai tiếng đã chém trúng mạng sườn kẻ địch.

Lưỡi đao sắc bén chém đứt xương ức hai gã thích khách rồi đi thẳng vào lồng ngực, máu thịt đỏ lòm dính đầy mặt đao, chúng gào lên một tiếng thảm thiết rồi bỗng bộc phát ý chí mạnh mẽ vô song của quân Đường, trước khi tắt thở liền quăng thanh kiếm trong tay đi túm chặt lấy song đao của đối phương giữ trong ngực mình.

Đúng lúc này, từ trên ngọn cây lại thêm một bóng đen khác hạ xuống như quỷ mị, tay hắn cầm một cây đoản đao sáng như tuyết, mang theo khí thế một đi không trở về nhằm gáy Ninh Khuyết chém tới.

Trong rừng còn tên thích khách thứ ba ẩn nấp!

Ai cũng tưởng hai tên thích khách kia là những kẻ được bố trí ở tuyến hành động cuối cùng, nào ngờ đằng sau bọn chúng vẫn còn kẻ khác, thủ đoạn cẩn thận này thoạt trông có vẻ dư thừa nhưng lại chứa đầy sự tàn nhẫn, rõ ràng là hành vi dùng tính mạng của đồng bọn làm vật lót đường!

Không ai ngờ đến, ngoại trừ Ninh Khuyết và cô thị nữ nhỏ bên dưới tán ô.

- Sáu! Hai!

Tang Tang căng thẳng co rúm thân hình, đúng lúc tên thích khách thứ ba lao xuống đánh lén nàng nhắm chặt đôi mắt, hô lên hai từ bằng tất cả sức lực.

Chỉ hai chữ số hết sức đơn giản liệu nhắc nhở được Ninh Khuyết điều gì? Phải chăng là ám hiệu chỉ vị trí? Nàng thấy rõ tên thích khách kia hay đơn thuần là phán đoán vị trí của hắn? Cặp đao của Ninh Khuyết vẫn bị bàn tay đầy máu của hai gã thích khách giữ chặt, liệu hắn có thể phản ứng kịp chăng?

- Sáu? Hai? Cao minh thật đấy.

Nghe tiếng hô của Tang Tang, trong lòng Ninh Khuyết oán thầm một câu rồi dứt khoát buông tay, tặng luôn cặp đao cho hai tên thích khách đang dùng tính mạng ôm ấp còn chặt hơn khi ôm tình nhân, đôi bàn tay đã tự do của hắn giơ cao quá đỉnh đầu, trong ánh lửa dần tàn lụi chộp lấy đuôi của cái gói quấn chặt bằng vải bông thấm đầy máu tươi phía sau lưng, rút ra cây đao cuối cùng.

Xoạt một tiếng, lưỡi đao đã ra khỏi vỏ, Ninh Khuyết cũng chẳng thèm ngoái đầu nhìn lại, hắn vặn eo xoay người, dồn sức lực toàn thân lên thanh trường đao rồi bổ một nhát sấm sét vào bầu trời đêm.

Giống như sau gáy có con mắt thứ ba, nhát đao mãnh liệt của Ninh Khuyết bổ cực chuẩn xác vào tên thích khách đang lao xuống, lưỡi đao sắc bén chém bay đoản đao trong tay hắn rồi cứ thế lướt thẳng vào cổ.

Thế đao bất tận, lưỡi đao cắm ngập vào quá nửa cổ mới dừng lại.

Tên thích khách còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã rơi xuống mặt đất, hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch trên nền lá rụng.

Ninh Khuyết lùi lại, đưa tay nắm lấy chuôi cây đao đang cắm trên ngực một gã thích khách, dùng sức rút mạnh ra rồi quay đầu, đi đến trước mặt tên chết quỳ kia xoay tay chém thẳng vào bên kia cổ hắn.

Máu tươi phun ra thành vòi, đầu tên thích khách rơi bộp xuống mặt đất, lăn lông lốc vào tận sâu trong rừng.

Trong cuộc chiến giữa Đại Đường và nước Yến năm xưa, Hạ Hầu tướng quân chỉ huy đội tiên phong đã ám sát vô số du kỵ của quân địch, những tổ ám sát thần bí đó được tạo thành từ những người lính tinh nhuệ nhất, tuy không có người tu hành nhưng sức phá hoại trong chiến đấu lại cực kì kinh khủng, thậm chí từng lập lên kì tích ám sát thành công cả người trong giới tu hành.

Người khác không biết Hạ Hầu tướng quân đã làm thế nào để xây dựng lên đội ngũ đó, nhưng Ninh Khuyết lại rất rõ.

Hắn biết đám thích khách của Hạ Hầu tướng quân luôn hành động theo nhóm ba người.

Vì thế, từ lúc còn rất nhỏ trên lưng hắn đã luôn đeo ba thanh đao.
Bình Luận (0)
Comment