Tướng Dạ

Chương 18

Câu chuyện cổ tích đã dẫn đến một đoạn đối thoại đầy thâm ý giữa hai người, cũng giống như trong cuộc sống, khi ta ném một vật xuống hồ nước sau một thời gian tất nó sẽ biến thành một phần trong đám bùn dưới đáy vậy. Xem kĩ ra, nếu bỏ đi tấm áo thân phận vẫn che kín cô công chúa tôn quý và người đốn củi bên hồ Sơ Bích, hai người họ thực ra cũng chỉ là những thiếu niên nam nữ mới mười sáu mười bảy tuổi đầu.

Trong những hoàn cảnh đặc biệt ở những nơi đặc biệt như hầm băng đáy giếng gì đó, những người trẻ tuổi thường dễ dàng quên đi mớ quan niệm về thân phận trách nhiệm vẫn ràng buộc họ để trở về con người thật của mình. Vừa phải trải qua một trận chiến đẫm máu bên đường Bắc Sơn, bây giờ cùng ngồi bên đống lửa, cô công chúa Lý Ngư của Đại Đường và Ninh Khuyết liền trở thành một người kể chuyện và một người nghe kể chuyện thuần túy.

Bởi vì xung quanh toàn những người bị thương đang ngủ say nên âm thanh người kể chuyện phải hạ xuống thật khẽ, bởi vì muốn nghe rõ câu chuyện cho nên người nghe kể chuyện phải xích lại gần thêm một chút, bởi vì rất nhiều thứ bởi vì mà hai người tự nhiên dần dần dựa sát vào nhau, vai kề vai chụm đầu bên ngọn lửa thủ thỉ trao đổi những câu chuyện chẳng đầu chẳng cuối, mãi đến khi cả hai đều chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết thời gian đã trôi được bao lâu, màn đêm từ từ rút đi, ánh sao lấp lánh dần nhường lại bầu trời cho những tia nắng ban mai đầu tiên, phía nam đường Bắc Sơn chợt vang lên tiếng vó ngựa phi dồn dập.

Lão già Lữ Thanh Thần và Ninh Khuyết đồng thời mở mắt, hai người liếc nhau rồi lay những người bên cạnh dậy, một gã người man nằm áp tai xuống đất lắng nghe, lát sau hắn giơ tay làm hiệu, đầu tiên nắm chặt khua mạnh trong không khí rồi lại xòe ra phất rất nhanh, ý bảo từ phía nam có rất nhiều người đang đến gần, hơn nữa còn là kỵ binh nặng.

Hai đống lửa đã tắt hẳn, trên những khúc củi cháy thành than bao bọc lớp tro mỏng trắng xám, thỉnh thoảng dưới lớp tro lại ẩn hiện đốm lửa đỏ mờ mờ còn sót lại. Đám người man và thị vệ gắng gượng bò dậy, mỗi người cầm lấy cây nỏ quân dụng cá nhân được chuẩn bị sẵn từ trước nhắm vào con đường Bắc Sơn vẫn tối om om, do bị thương quá nặng nên ai cũng tỏ ra chậm chạp. Hơn nữa đã biết kẻ sắp đến rất mạnh mẽ, vậy càng chẳng cần ẩn nấp làm gì, chỉ cần bình tĩnh chờ đợi là đủ, chờ được cứu hoặc chờ bị giết.

Lá rụng bên đường Bắc Sơn bị gió mạnh cuốn bay tung tóe, mười mấy tên kỵ binh hiện ra từ trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, trên thân ngựa và kỵ sĩ đều được bao phủ bằng một giáp nặng rất dày màu đen, tốc độ lao tới cực nhanh, tiếng vó ngựa nghe như sấm dậy, mặt đất rung chuyển khiến đám tro tàn trong đống lửa đã tắt bị chấn động bay lên, phiêu lãng như sương sớm.

Đây chính là đội kỵ binh nặng giáp đen tinh nhuệ nhất của Đại Đường.

Những kỵ binh được bọc kín giáp dày nặng một khi xung phong trên chiến trường thì thế gian khó tìm đối thủ, thậm chí đến cả những đại kiếm sư hùng mạnh cũng không thể gây ra bao nhiêu thương tổn đáng kể tới họ. (con mèo béo chém vãi, kỵ binh nặng mà gặp kiểu kỵ binh nhẹ có tính cơ động cao dùng cung chơi chiến thuật hit&run như quân Mông Cổ thì chỉ có đường quỳ xuống mà lạy thôi, sự thật lịch sử chứng minh rồi)

Nhưng ai cũng thấy trên thân những kỵ binh này còn lưu lại những vết tên bắn đao chém rất rõ ràng, hiển nhiên họ đã bị tập kích, có thể là bị tập kích ở chân núi phía nam. Nếu tình huống đó xảy ra, đội kỵ binh nặng tuyệt đối không hề thích hợp với loại chiến đấu trong rừng rậm này đã đi suốt đêm, mạnh mẽ băng rừng qua phía bắc, từ đó thấy được tâm trạng của họ nôn nóng ra sao.

Khoảng mười kỵ binh ầm ầm phóng tới bên đầu đường Bắc Sơn, khi còn cách hai đống lửa chừng hơn ba mươi trượng, một gã thanh niên thân mặc giáp lưng khoác áo choàng đỏ tươi dẫn đầu đội kỵ binh chợt hô lớn:

- Hoa Sơn Nhạc quận Cố Sơn ở đây! Điện hạ có phía đó không?

Nghe thấy cái tên Hoa Sơn Nhạc, đám thị vệ cầm nỏ thả lỏng cảnh giác, hô lớn một tiếng đáp lại. Ninh Khuyết cúi xuống nhìn cô công chúa Lý Ngư vẫn đang gục đầu vào vai mình, thấy hai hàng mi của nàng hơi động đậy, dường như còn chưa muốn tỉnh, hắn không nhịn được mỉm cười, yên lặng thu cây cung bằng gỗ hoàng dương trên tay trái về.

Gã tướng quân trẻ tuổi tự xưng là Hoa Sơn Nhạc kia tay vỗ lên yên ngựa nhảy vội xuống đất, chạy tới bên cạnh đống lửa rồi khuỵu chân quỳ một gối xuống, hai tay ôm quyền khàn khàn nói:

- Sơn Nhạc cứu viện chậm trễ, tội thật đáng chết vạn lần, xin điện hạ tha tội.

Lúc này hơn mười kỵ binh giáp đen cũng phóng tới nơi, cả đám người sắc mặt mệt mỏi ào ào xuống ngựa, dồn dập quỳ xuống phía sau Hoa Sơn Nhạc, đồng thanh hô lớn:

- Xin điện hạ tha tội.

Đôi mắt của Lý Ngư không biết đã mở ra từ bao giờ, dường như nàng vừa mới tỉnh, lại cũng có thể đã tỉnh từ lâu rồi.

Nàng nhìn Hoa Sơn Nhạc đô úy quận Cố Sơn quỳ gối trước mặt - một tướng quân trẻ tuổi hết sức trung thành tận tụy với nàng, lại nhìn đám kỵ binh rõ ràng đã phải trải qua một trận chém giết đẫm máu mới tìm được tới đây, sắc mặt Lý Ngư tràn ngập khen ngợi cổ vũ, mỉm cười nói:

- Còn không mau đứng dậy đi, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn bản cung giáng tội mới được?

Nàng đang rất vui, những kỵ binh của Đại Đường sau khi gặp phải phục kích phía nam đường Bắc Sơn hẳn suốt đêm qua đã vô cùng lo lắng cho an nguy của nàng, cuối cùng họ cũng được gặp mặt vị công chúa điện hạ hiền lương sau một năm trời xa cách, sao không xúc động được? ( con này có tinh thần tự sướng vãi Khựa, em nó thích đu trên cột điện của đường dây 500KV Bắc Nam)

Hoa Sơn Nhạc vui mừng ngẩng lên, đang định mở miệng nói điều gì đó chợt nhận ra công chúa điện hạ đang ngồi dựa vào vai một gã binh sĩ trẻ tuổi, hơn nữa bộ dạng còn hết sức tự nhiên thoải mái. Thấy cảnh đó, trái tim hắn bỗng đập nhanh hơn, trong mắt lóe lên sự kinh ngạc không vui, vầng trán cau lại.

Ninh Khuyết từ đầu đến cuối vẫn chú ý đám kỵ binh nên trong chớp mắt khi gã tướng quân trẻ tuổi ngẩng đầu lên, hắn đã nhìn rõ mặt mũi đối phương, đó là một khuôn mặt sáng sủa đẹp trai được tô điểm phía trên bằng hai hàng lông mày như kiếm khiến nó càng thêm ngời ngời anh khí.

Độ tuổi như vậy đã leo lên vị trí đô úy của quận Cố Sơn, nắm trong tay nguyên một kỳ kỵ binh nặng giáp đen, Hoa Sơn Nhạc không thể nghi ngờ gì chính là một trong những nhân vật trẻ tuổi nổi bật nhất của đế quốc Đại Đường, bất kể xét từ lòng dạ khí độ hay năng lực đều là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ tiếc suốt cuộc đời cho tới hôm nay hắn vẫn không thể bước chân qua nổi một cánh cửa, thậm chí vài năm trước đã từng bị đụng đầu vào đó một vố đau điếng, cánh cửa đó hắn luôn chôn sâu giữ kín trong lòng, có điều toàn bộ Đại Đường ai cũng biết tỏng - tình yêu cuồng nhiệt của hắn dành cho công chúa Lý Ngư.

Tâm trạng Hoa Sơn Nhạc đột nhiên cảm thấy hơi hơi lạnh lùng không vui, tất nhiên không phải nhằm vào cô công chúa ngồi kia rồi, có giết hắn hắn cũng không dám có ý nghĩ ấy, hắn chỉ cực kì căm ghét thằng nhãi lính quèn bên cạnh nàng thôi. Mẹ kiếp, ngươi là cái thá gì mà dám ngồi gần thân thể tôn quý của điện hạ như thế, mà đâu phải chỉ là ngồi gần, rõ ràng chạm hẳn vào rồi!

Cả đời hắn cũng chưa một lần được ở bên cạnh nàng như vậy, chưa một lần được may mắn hưởng thụ cảm giác tuyệt vời đó, nếu lúc này mà có thể, hắn chỉ muốn lập tức rút đao chém bay cái vai đáng chết của thằng nhãi đáng chết ấy đi!

Tâm trạng ghen tức bừng bừng được Hoa Sơn Nhạc ẩn giấu cực tốt, chí ít là trước mặt công chúa điện hạ hắn che giấu rất tốt, vì thế khi Lý Ngư nhìn vào mắt hắn chỉ thấy một nét kinh ngạc không vui hơi xẹt qua.

Nàng nao nao trong dạ, rồi chợt nhớ ra hình như chỗ cánh tay mình đang rất ấm áp liền hiểu được nguyên nhân ánh mắt kì lạ đó của vị tướng quân trẻ tuổi. Lý Ngư vô thức đưa tay gạt sợi tóc mai vương trên má, cố che giấu sự bối rối trong lòng, chính nàng cũng không ngờ mình lại có thể vai kề vai cùng Ninh Khuyết ngủ suốt một đêm bên đống lửa, tuy tình thế cho phép nhưng nói thế nào thì nói, một cô công chúa của Đại Đường lại tỏ ra thân mật quá mức như vậy với một gã trai trẻ tuổi đúng là rất không ổn.

Lý Ngư chậm rãi đứng dậy.

Cô tỳ nữ nghe truyện cổ tích tối qua đã biến mất khỏi thế gian.

Hơi ấm còn lưu lại trên cánh tay hai người nhanh chóng bị gió lạnh xua tan.

Ninh Khuyết hơi trầm ngâm rồi lắc đầu cười, hắn nhìn lên, chỉ thấy gương mặt của nàng tỏa sáng dưới ánh ban mai, xinh đẹp tuyệt trần, xinh đẹp hơn so với chính nàng mấy ngày trên đường đi không biết bao nhiêu lần.

Lạnh lùng kiêu ngạo đương nhiên không thể dễ thương bằng bình tĩnh ung dung rồi.

Nhưng trong lòng hắn, gương mặt của cô thiếu nữ dưới ánh lửa đêm qua mới là gương mặt xinh đẹp nhất.
Bình Luận (0)
Comment