Tưởng Đại Nương - Thi Thi Đại Xọa Nữu

Chương 6


Thạch Đầu, thằng bé mới mười lăm, mười sáu tuổi, quỳ trên đường khóc lóc thảm thiết gọi “Mẫu thân ơi, mẫu thân ơi, con lại mất mẫu thân rồi…”

Trương thợ rèn ôm đầu, ngồi một bên khóc trong im lặng.

Tiếng khóc vang vọng khắp chợ, khiến ai nghe thấy cũng phải nghẹn ngào. Ta cũng không kìm được, đưa tay quệt mạnh nước mắt.

Mọi người đều hy vọng quân đội triều đình sớm đến cứu, quét sạch lũ tàn binh đói khát như bầy sói bên ngoài cổng thành.

Nhưng chờ ba ngày vẫn không có tin tức gì.

Đáng phẫn nộ nhất là tên Huyện úy, kẻ phụ trách binh lính và phòng thủ trong thành, lại đích thân mở cổng thành nghênh đón Thành Vương vào.

Nghe nói khi mở cổng thành, hắn còn hét lên: “Ông trời bất công, triều đình vô đạo, khiến con gái ta chec oan mà chỉ c.h.é.m đầu kẻ tội đồ, còn ả Tích Quý phi đằng sau lại chẳng hề hấn gì!”

Hắn mở cổng thành vì hận, nhưng cũng là vì tư thù, không màng đến sự sống chec của bách tính trong thành.

Binh lính bại trận của Thành Vương, trong cơn điên cuồng, hễ thấy ai định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn ra khỏi thành thì giec ngay lập tức, không tha cho đàn ông, người già hay trẻ nhỏ.

Phụ nữ trong thành thì bị bọn chúng nhục mạ, hành hạ thỏa thích.

Sau khi mệt mỏi vì giec chóc, Thành Vương tuyên bố: “Chỉ cần mọi người trong thành đầu hàng, hắn sẽ đối đãi tử tế với tất cả.”

Một số dân chúng trong thành tin tưởng, treo cờ, thậm chí dâng cả tiền của, ra ngoài quỳ lạy, cầu mong vị sát thần đó thực sự sẽ bảo vệ và đối xử tốt với họ.

Ta và đại nương bàn bạc, dù binh lính có hứa hẹn tha mạng hay không, chúng ta cũng không thể lơ là.

Ta thu xếp thuốc men, còn đại nương thì lặng lẽ thu dọn quầy thịt, đem mấy con d.a.o mổ lợn mài thật sắc.

Chúng ta đào sâu hầm, đổi thịt lấy gạo và muối, dồn hết bạc để mua lương thực.

Chỉ trong vài ngày, đường phố đã trở nên hỗn loạn. Thành vương chưa đến, nhưng đã có những tên du côn bắt đầu đập phá, cướp bóc.

Các cửa hàng gạo và muối đều bị cướp sạch, chúng thậm chí còn dám giec người.

“Chúng đến rồi! Lũ côn đồ đã xông vào chợ rồi!” Lão Trương bán kẹo đứng đầu ngõ, vội vàng giấu đứa cháu gái của mình – Nhân Nhân vào nhà khi thấy một đám người tiến đến.

Chợ của chúng ta vốn là khu nghèo nhất thị trấn, ai cũng hiểu ở đây chẳng có gì giá trị. Vậy mà lũ côn đồ đến đây làm gì?

Thạch Đầu chạy vào nhà ta, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo ta: “Muội muội, mau trốn đi, chính là bọn chúng, ta nhận ra bọn ăn mày hồi nhỏ rồi!”

Thì ra là lũ ăn mày năm xưa, giờ nhân lúc loạn lạc quay lại tìm cách báo thù.

Đại nương vội hỏi chuyện gì đã xảy ra, ta mặt lạnh kể lại ân oán giữa ta và bọn chúng.

“Bọn chúng đến để trả thù con.”

Đang nói, cánh cửa nhà bị một cú đá mạnh từ bên ngoài đạp tung ra: “Con nhãi kia, mau lăn ra đây, hôm nay ông đây đến để trả thù!”

Thạch Đầu chỉ vào hầm, bảo ta trốn vào, nhưng ta lắc đầu. Nếu bọn chúng không tìm thấy ta, chúng sẽ trút giận lên đại nương.

Ta lục tìm trong hộp thuốc một lọ thuốc, rồi rút ra mấy cây kim bạc, nắm chặt trong tay.

Khi ta vừa định ra ngoài, một bóng dáng nhanh hơn ta, đại nương đã cầm lấy con d.a.o mổ lợn, lao ra.

“Lũ ranh con từ đâu đến đây, đã đến nhà ta thì đừng mong sống sót!”

Bà hét lớn, vung d.a.o c.h.é.m thẳng vào cánh tay của tên cầm đầu, nhanh đến mức cánh tay hắn bị c.h.é.m rời ngay tức khắc.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tất cả đều sững sờ.

Ngay cả đại nương cũng ngây người trong giây lát, vì dù gì giec người và giec lợn cũng là hai cảm giác khác nhau.

Ta bước ra, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của bà, tiến nhanh về phía tên đang ôm cánh tay rên rỉ, mắt ta lóe lên ánh lạnh lùng, cây kim bạc dài đ.â.m thẳng vào đầu hắn.

Đại nương giec lợn, còn ta đã từng theo sư phụ chữa bệnh trên cơ thể người.

Tên đó chec ngay tại chỗ.

Hắn ngã xuống đất, thẳng đơ.

“Các ngươi... các ngươi dám giec người!” Lũ côn đồ hét lên kinh hãi.

Chúng vốn chỉ định bắt chước lũ côn đồ trên thành thị, nhân loạn lạc mà đập phá, cướp bóc, đồng thời trả thù. Lần này đến, cùng lắm cũng chỉ muốn cùng nhau làm nhục ta để dằn mặt, hoàn toàn không ngờ lại có kẻ mất mạng.

“Chúng ta giec lợn thôi, Thạch Đầu ca, lát nữa giúp ta mổ con lợn nằm dưới đất này, hôm nay chắc chắn bán được giá tốt!” Ta cười, nụ cười đầy vẻ lạnh lẽo.

Phải biết rằng, một cô bé mới mười ba, mười bốn tuổi, buộc dây đỏ trên tóc, đi giày vải đỏ, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào người khác mà cười như thế, quả thật rất đáng sợ.

Ngay cả Thạch Đầu cũng không dám nhìn ta, cứng nhắc gật đầu: “Đúng, đúng, giec lợn... giec lợn...”

Lũ côn đồ nhát gan sợ hãi chạy mất, nhanh như thỏ. Trước cửa nhà ta, người dân tụ tập đông đúc.

Nhìn xác chec dưới đất, ai nấy đều im bặt.

Chân đại nương run rẩy, ta vội vàng đỡ bà, rồi quay sang nói với mọi người: “Mọi người giúp chúng ta chôn hắn đi, để ở đây chỉ thêm ô uế.”

Mọi người tuy sợ hãi, nhưng Trương thợ rèn xắn tay áo bước lên.

“Mọi người sợ gì chứ, sợ người chec sao! Giờ không phải lúc sợ hãi nữa, nếu không phải họ chec, thì là chúng ta chec!”


Nhớ lại cảnh thê tử mình bị giec ngay trước mặt mà không thể làm gì, đôi mắt ông ta đỏ rực lên.

“Đúng thế! Không sợ! Hoặc là bọn chúng chec, hoặc là chúng ta chec! Sợ gì chứ!”

Mọi người bắt đầu cùng nhau khiêng xác đi, đào một cái hố và chôn hắn.

Chuyện này không nhỏ, nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn.

Người ta đồn rằng nữ đồ tể ở chợ lợi dụng lúc binh đao loạn lạc mà giec người, rồi bán thịt người như thịt lợn…

Ai cũng nghĩ rằng đại nương ta hung hăng giec người như giec lợn, nhưng không ai biết kẻ thực sự giec người lại là ta, một cô gái nhỏ.

Từ đó, ai nấy cũng đều tránh xa chúng ta, nhất là đám côn đồ, không bao giờ dám bén mảng đến chợ thịt nữa.

Người ngoài đến tìm hiểu, nhưng những người trong chợ lại đồng thanh thừa nhận câu chuyện ấy.

Tuy nhiên, khi có người khuyên chúng ta nên rời khỏi chợ tìm nơi khác sinh sống, họ nhất quyết lắc đầu, khăng khăng không chịu dọn đi.

Nhân đó, ta cũng đưa sư phụ từ phía Tây thị trấn đến sống ở chợ. Lúc này, tai tiếng lại trở thành thứ bảo vệ chúng ta.

Tinh thần của đại nương không tốt, bà không còn ngáy nữa, mà chỉ trằn trọc cả đêm không ngủ được.

Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng bà, giống như hồi nhỏ bà từng vỗ về ta mỗi khi ta gặp ác mộng.

Bà ngượng ngùng nói: “Ta không sợ, chỉ là mùi m.á.u người hôi hơn m.á.u lợn, ngửi vào thấy ta chóng mặt.”

“Mai con sẽ kê cho đại nương một thang thuốc, uống xong sẽ không còn chóng mặt nữa.”

“Được, được.”

“Ngủ đi, thiếu ngủ không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Ừ.”

Không biết từ khi nào, mọi chuyện lại thành ra bà nghe lời ta.

So với chợ thịt, trong thành đã là cảnh tượng bi thảm, tiếng kêu than khắp nơi.

Thành Vương quả nhiên thất tín, hắn lợi dụng danh nghĩa vì dân mà cho binh lính vào nhà dân, cướp bóc của cải và lương thực.

Hắn muốn dựa vào tiền của dân chúng để phục hồi binh lực, sửa sang lại đội quân của mình.

“Lũ khốn nạn!” Trương thợ rèn chửi thề: “Chúng không chỉ cướp của, mà còn làm hại người. Nếu gặp nữ nhân trong nhà thì chúng càng...”

Quả thật, chẳng khác gì lũ cướp bóc.

“Nghe nói ngay cả nhà của tên Huyện úy đã mở cổng cho chúng cũng bị chúng cướp sạch, thê tử của Huyện úy còn bị bắt làm thiếp cho Thành Vương.”

“Đáng đời! Đúng là báo ứng!”

Tâm trạng mọi người dâng cao, đồng thời ai nấy đều lo lắng. Tất cả đều thầm cầu mong rằng chợ thịt của chúng ta ở tận vùng ngoại ô sẽ không bị lũ cầm thú kia chú ý.

Nhưng không ngờ, vào một buổi sáng yên bình, có kẻ dẫn ba tên lính cầm đao đến.

Kẻ đó chính là Lâm phu nhân!

Bà ta trốn chui trốn lủi khắp nơi trong thị trấn, cuối cùng bị ba tên lính phát hiện. Mặc dù tuổi đã cao, nhưng bà vẫn có chút nhan sắc, khiến bọn cầm thú nảy ý đồ xấu.

Trong cơn hoảng loạn, bà ta nói rằng mình quen biết một cô gái xinh đẹp như tiên nữ...

“Quầy thịt nhà họ Tưởng ở ngay phía trước, không chỉ cô gái nhà đó đẹp, mà gia đình còn có của cải, chắc chắn giấu không ít lương thực!”

Lão Trương bán kẹo ở đầu làng nghe thấy, sợ đến mức run rẩy, vứt luôn gánh kẹo và chạy về phía nhà ta.

Ban đầu, ba tên lính không thèm để ý đến lão, cứ nghĩ rằng lão chỉ là kẻ nhát gan chạy trốn khi thấy chúng.

“Bắt lão già đó lại! Chắc chắn lão định đến nhà họ Tưởng báo tin!” Không ngờ Lâm phu nhân lập tức hét lớn.

Nghe thế, một tên lính lao tới, đá mạnh lão Trương ngã xuống đất. Dù đau đớn, lão vẫn cố ngẩng đầu lên hét: “Chạy đi, con ơi, mau chạy!”

Tên lính khác chửi bới, rút đao ra và c.h.é.m thẳng vào đầu lão.

“Gia gia!” Nhân Nhân từ sau cánh cửa lao ra, đứng chắn trước lão Trương.

Phụ mẫu cô bé đã mất từ lâu, cô bé sống với gia gia, giờ đây cả người run rẩy, nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn không rời khỏi ông một bước.

“Ồ! Con bé này cũng khá đấy nhỉ!”

Ba tên lính nhìn Nhân Nhân, ánh mắt hiện rõ sự dâm dục, lập tức lao tới định bắt cô bé.

Cả chợ thịt nghe thấy động tĩnh. Ta nắm chặt tay, định quay vào lấy kim bạc, nhưng đại nương đã kéo ta vào trong nhà, khóa chặt cửa.

“Đây không phải lũ du côn, chúng ta không giec nổi chúng. Con mà ra ngoài cũng chỉ có chec thôi!” Đại nương nghiến răng, mắt đỏ hoe.

Bà cầm lấy con d.a.o mổ lợn, định xông ra ngoài.

Nhưng một bàn tay trắng muốt đã giữ bà lại.

Đó là Thôi Đào Hoa. Cô ta ngăn đại nương lại, rồi uốn éo bước về phía ba tên lính.

Ba tên lính nhìn thấy một yêu tinh quyến rũ giữa chợ nghèo này, mắt bọn chúng sáng lên, đờ đẫn nhìn theo.

“Ba vị đại gia, để tiểu nữ hầu hạ các ngài, tha cho con bé kia đi, nó có gì mà vui vẻ với nó chứ?”

Thôi Đào Hoa phóng một cái liếc đầy mê hoặc.

“Được, được, ta thấy được! Chỉ cần ngươi hầu hạ chúng ta thật tốt thì tha cho con nhóc kia.”

Bọn lính cười dâm đãng, kéo Thôi Đào Hoa về phía sau gốc cây.

Thôi Đào Hoa nhìn Nhân Nhân đang sợ chec khiếp, ném cho cô bé một cái liếc đầy nghiêm khắc: “Còn không mau chạy về nhà!” 

 
Bình Luận (0)
Comment