Tướng Minh

Chương 118

- Tôi có thể quay về thương lượng với mọi người một chút được không?
Lý Nhàn gãi gãi đầu hỏi.
Dương Quảng tuy rằng thất vọng với biểu hiện của Lý Nhàn, nhưng đúng là vẫn rất thích chàng thiếu niên nhìn thật thà chất phác này. Thứ nhất, là vì thiếu niên này tại bờ đông Liêu Thủy thúc ngựa giết người đoạt thi để lại một ấn tượng cực kỳ sâu sắc cho ông ta; thứ hai, đã lâu lắm rồi ông ta chưa từng gặp một thiếu niên thuần phác như thế. Trong triều đình, đám quan viên không người nào là không có tâm tư riêng? Nhất là con cháu xuất thân thế gia đại hộ không có một người nào dám ăn ngay nói thật giống như tthiếu niên này. Lại so sánh thiếu niên này với lũ triều thần thì chỉ là một cây cỏ nhỏ bé, tuy rằng nhỏ bé nhưng một cước có thể giết chết người, lộ ra một lực lượng mạnh mẽ làm người khác yêu mến tán thưởng.
- Sao thế, bọn họ đều không phải là con cháu gia tộc ngươi sao? Nếu ngươi quyết định, chẳng lẽ họ còn dị nghị ư?
Dương Quảng mang theo một chút tò mò hỏi.
Lý Nhàn gật gật đầu nói rất chân thành:
- Đúng vậy, bọn họ đều nghe tôi đấy. Nhưng...bọn họ cũng có quyền lợi lựa chọn tương lai của mình.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Lý Nhàn như thoáng chút suy nghĩ.
Vũ Văn Sĩ Cập sợ tiểu tử ngốc này lại nói gì thêm rước mầm tai họa, khẩn trương tiến lên một bước nói:
- Đông chủ, trời tối rồi, chúng ta cần phải quay về thôi.
Dương Quảng ừ một tiếng, nói với Lý Nhàn:
- Sau khi ngươi về bàn bạc xong thì hãy đến thẳng đại doanh Tả Đồn Vệ tìm Tân Thế Hùng, ta dĩ nhiên sẽ nói cho hắn trước.
Nói xong, Dương Quảng được người hầu đỡ lên chiến mã hùng tráng, lại nhìn Lý Nhàn tựa như có lời muốn nói, nhưng chỉ há miệng không nói ra. Ông ta thúc ngựa đi, cũng không đánh ngựa, chỉ đi chậm rãi. Mọi người đi theo sau ông ta cũng không ai dám nói gì, dù đại doanh cách đó không xa, nhưng Vũ Văn Sĩ Cập vẫn an bài mười mấy người làm thám báo đi trước dò đường.
Trên thực tế, bọn họ đã đã trở lại hai ngày rồi, vẫn luôn ở bên ngoài chưa quay về doanh trại. Vũ Văn Sĩ Cập không biết vị Hoàng đế có ý tưởng thiên mã hành không giống như đứa trẻ này rốt cuộc muốn làm gì, khuyên một lần bị Dương Quảng bác bỏ liền không dám nói thêm nữa. Tính tình Hoàng đế bướng bỉnh vô cùng, nếu là việc ông ta muốn làm, đừng nói là chín con trâu, dù là chín vạn con trâu cũng không kéo lại được.
Sau khi từ Vọng Hải Đột nhận được biểu chương của Lưu Sĩ Long, Dương Quảng liền nổi cơn giận dữ, quẳng tấu chương rơi đầy đất, nện mâm hoa quả lên mặt quan viên trình biểu chương lên, mắng to Lưu Sĩ Long vô năng. Chúng thần khuyên bảo mãi ông ta mới phê tấu chương sau đó phẩy áo bỏ đi.
Ngày đó, ông ta lập tức hạ lệnh khởi hành từ Vọng Hải Đột đột ngột quay về đại doanh Liêu Đông, quan viên thị vệ đi cùng lập tức bận rộn, thu thập hành trang an bài Túc vệ.
Chỉ có điều không ai ngờ được, khi đêm xuống, vị Hoàng đế bệ hạ khi thì bình tĩnh khi thì hồ đồ này đã bắt buộc Phò mã Đô úy Vũ Văn Sĩ Cập mang theo hơn trăm thị vệ cải trang kị binh nhẹ về trước. Vũ Văn Sĩ Cập dập đầu khổ cực khuyên giải, Dương Quảng vẫn không đồng ý. Bất đắc dĩ Vũ Văn Sĩ Cập đành phải làm bảo tiêu. Gã vốn định thông tri cho Văn Ngoạt, nhưng ngại Dương Quảng không chịu.
- Nếu như ngươi nói cho Văn Nhất Đao biết, chẳng lẽ trẫm còn đi được hay sao?
Lúc ấy Dương Quảng trợn mắt quát:
- Thật vất vả mới qua mắt quan viên và Hoàng hậu, Văn Nhất Đao là kẻ cứng mềm không ăn tạt nước không lọt, nếu ngươi dám đi nói cho hắn ta biết, có tin trẫm cho người bắt ngươi lại không?
Thật ra Vũ Văn Sĩ Cập biết đó là một cơ hội, tuy rằng nếu phụ thân Vũ Văn Thuật biết mình đi cùng Hoàng đế nổi điên sẽ đánh mắng một trận, nhưng như thế trong mắt Hoàng đế vẫn tin tưởng coi trọng mình, tín nhiệm Vũ Văn gia, bằng không sao không mang người khác theo mà chỉ mang lão Nhị Vũ Văn gia? Lần này nếu đi không thuận lợi, không chừng quan lộ của mình sẽ thăng cao. Gã là con thứ của Vũ Văn Thuật, tương lai gia nghiệp to lớn của Vũ Văn gia không tới phiên gã kế thừa, gã chỉ có thể dựa vào bản thân để tranh đấu, để lên cao. Đi cùng Hoàng đế cải trang quay về Liêu Đông tuyệt đối là một việc nguy hiểm vô cùng, nhưng cũng là một kỳ ngộ.
Sau khi cân nhắc, Vũ Văn Sĩ Cập liền đáp ứng.
Chỉ là gã không thể ngờ, rõ ràng đã đến liêu ngoài thành Liêu Đông, vì sao Hoàng đế cố tình không quay về, mà là đi vòng ở bên ngoài hai ngày liền.
- Bệ hạ...
Vũ Văn Sĩ Cập đi sau chiến mã của Hoàng đế nửa đầu ngựa, khẽ thăm dò:
- Tiểu tử ngốc kia thật không thức thời.
Dương Quảng ồ một tiếng, thuận miệng đáp:
- Hắn chưa từng thấy việc đời, tâm tư cứng ngắc cũng là điều bình thường. Trẫm thấy trái lại là người thực tế, chỉ luôn nghĩ kiếm được công lao không giống những kẻ có tâm tư linh hoạt đều là làm thế nào kiếm được công lao! Nếu để tiểu tử ngốc đó đi Liêu Đông, nói không chừng thành đã bị phá từ sớm rồi. Trăm vạn đại quân vây công một tòa thành Liêu Đông nhỏ bé, cho dù để một Đại tướng quân đầu heo đứng đó hừ hừ hai tiếng, trăm vạn đại quân cũng đã sớm đẩy thành Liêu Đông sụp đổ rồi.
Vũ Văn Sĩ Cập ngẩn ra, bắt đầu nghĩ bệ hạ là mượn cơ hội để nhắc nhở mình, bỗng nhiên hiểu ra, tâm tư của bệ hạ căn bản không đặt trên người tiểu tử ngốc kia, bệ hạ vẫn còn đang tức giận, tức giận phụ thân, tức giận Lưu Sĩ Long.
Trầm mặc một hồi, Vũ Văn Sĩ Cập nói:
- Bệ hạ, thật ra thành Liêu Đông đã bị phá rồi.
- Hả?
Dương Quảng quay đầu lại nhìn Vũ Văn Sĩ Cập có chút không vui nói:
- Ý khanh là gì?
Vũ Văn Sĩ Cập chậm rãi hít một hơi nói:
- Tuy rằng thành còn, nhưng tâm của người Cao Cú Lệ đã bị phá rồi.
Dương Quảng ngẩn ra, nhìn Vũ Văn Sĩ Cập gật gật đầu.
Vũ Văn Sĩ Cập sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu chậm rãi nói cục diện thành Liêu Đông. Tâm tư của gã rất tinh tế, khua môi múa mép như lò xo, sau một lúc, đã làm cho Dương Quảng liên tiếp gật đầu. Dù vậy, gã cũng không biết những lời mình nói có ảnh hưởng đến quyết định của bệ hạ hay không, nhưng gã nhất định phải nói, bởi vì gã là con trai của Vũ Văn Thuật, gã không thể trơ mắt nhìn Vũ Văn gia bị đả kích. Mà trong lúc gã nói chuyện chợt nghĩ đến một sự kiện, vì sao, Hoàng đế cố tình chọn lựa mình quay về Liêu Đông cùng? Cũng vì sao, bệ hạ trở về thành Liêu Đông cũng không trở về đại doanh? Trong phút chốc, gã kinh sợ cả người ướt đẫm mồ hôi.
Thật ra bệ hạ đang chờ mình giải thích cho phụ thân, là tạo một cơ hội cho Vũ Văn gia.
...
Lý Nhàn cưỡi Đại Hắc mã đi ngược đường với Dương Quảng và mọi người, cố ý đi ra ngoài lòng vòng một vòng mới quay về tìm đám người Lạc Phó. Xác định không có ai theo dõi, lúc này Lý Nhàn mới trở lại nơi họ ẩn thân. Sau khi trở về, lập tức triệu tập mười bảy người lại, nói lại một lượt về chuyện mình trải qua hôm nay, làm cho đám người Lạc Phó sợ hãi nhảy dựng lên.
- Đệ khẳng định người đó chính là Dương Quảng?
Phục Hổ Nô và Trần Tước Nhi gần như cùng đồng thời nhảy dựng lên hỏi.
Lý Nhàn gật đầu nói:
- Chính xác một trăm phần trăm.
Phục Hổ Nô thở dài:
- Đáng tiếc.
Lý Nhàn lại gật gật đầu:
- Quả thật đáng tiếc.
Trần Tước Nhi ảo não nói:
- Sớm biết thế thì mọi người đi cùng nhau rồi, dù bên cạnh Hoàng đế kia có mấy chục hộ vệ thì có năng lực gì? Dựa vào bản lĩnh của chúng ta, không thể chặt lão cẩu Hoàng đế đó thành mười tám khúc để xả giận à? Đáng tiếc, đáng tiếc quá!
Thiết Lão Lang nói:
- Cũng không hẳn, tùy tùng bên cạnh Hoàng đế ắt đều là cao thủ, nếu tùy tiện động thủ, chúng ta cũng không sống được mấy người đâu.
Trần Tước Nhi trợn mắt nói:
- Ngươi sợ chết à?
Thiết Lão Lang gật đầu lạnh nhạt nói:
- Ta sợ chết.
Trần Tước Nhi sửng sốt, không biết nên nói gì. Mà thời gian này, mọi người đã là huynh đệ thân thiết lúc nói chuyện không cần cố kỵ nữa. Lúc trước Đạt Khê Trường Nho suất hai ngàn quân chiến đấu kịch liệt với người Đột Quyết, viện quân chậm chạp không đến, sau khi lại đánh lui người Đột Quyết công lao đều bị người khác nhận hết, đám người Thiết Lão Lang từ lâu đã hết hy vọng với Đại Tùy. Trần Tước Nhi nói y sợ chết, chỉ là bởi vì tính tình thô ráp thuận miệng hỏi, cũng thực ra không hề có ý khinh thường.
Thiết Lão Lang trả lời như vậy, thật ra khiến y không biết nên nói cái gì.
Trần Tước Nhi nhìn Thiết Lão Lang một cái, sau đó cúi đầu như một đứa nhỏ làm việc sai. Lý Nhàn cười cười đi tới vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi, nói:
- Tiểu Điểu ca, đệ biết trong lòng huynh nôn nóng, khi đó đệ đoán được đó là Dương Quảng, đệ cũng gần như không kìm nén được muốn một đao chém chết lão ta. Nhưng đệ lại suy nghĩ, mạng của Dương Quảng không quý bằng đệ, một mạng đổi một mạng, sao có thể khiến lão buôn bán lời như thế được?
Trần Tước Nhi ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
- Mạng lão không hề quý bằng mạng ta.
Thiết Lão Lang cười cười, cũng vỗ vỗ bả vai Trần Tước Nhi nói
- Nói thật, nếu như có thể giết lão, giá phải trả cũng là toàn bộ chúng ta sẽ bị diệt. Ngươi cảm thấy, thù này báo được còn có ý nghĩa gì không?
Thiết Lão Lang có thể nói được những lời này, cũng chính là thời gian qua ảnh hưởng của Lý Nhàn đã thành công làm họ thay đổi. Nếu là trước kia, với tính tình của Phục Hổ Nô Trần Tước Nhi, dù là biết mình chắc chắn sẽ chết, nếu có cơ hội giết Dương Quảng vẫn sẽ hạ thủ. Nhưng hiện tại, Lý Nhàn đã dạy cho bọn họ, mạng của kẻ địch không đáng giá bằng mạng của mình. Đương nhiên, nếu quả thật tới thời điểm phải liều mạng, vậy không những một mạng đổi một mạng, ít nhất phải đổi ba mạng. Lý Nhàn dạy bọn họ không phải vứt bỏ tâm huyết, mà đặt tâm huyết ở chỗ nên đặt.
Đông Phương Liệt Hỏa ngẫm nghĩ một chút hỏi:
- Thiếu tướng quân, đệ đáp ứng Dương Quảng rồi hả?
Lý Nhàn lắc đầu nói:
- Đây là chuyện lớn, nếu quả thật muốn đi theo quân Tùy tấn công địa phương khác của Cao Cú Lệ, đệ cũng không dám cam đoan chúng ta không có nguy hiểm, cho nên trở về thương lượng với các huynh một chút. Nếu mọi người quyết định đi, ngày mai đến Tả Đồn vệ tìm Tân Thế Hùng. Nếu các huynh không muốn đi, vậy chúng ta liền quay về Yến Sơn, nửa năm luyện binh, những người trên núi kia cũng nên mang ra ngoài tôi luyện rồi.
- An Chi, đệ thấy sao?
Lạc Phó hỏi.
Lý Nhàn cười cười, quét mắt nhìn mọi người chậm rãi nói:
- Đệ đang nghĩ, chuyến này quân Tùy phân binh viễn chinh, có bao nhiêu phần trăm thắng?
Hắn biết, ba mươi vạn quân Tùy viễn chinh, chỉ còn sống trở về hai ngàn bảy trăm người. Đương nhiên, hắn cũng có nghi vấn, ba mươi vạn đại quân sao lại dễ dàng tan tác toàn bộ như thế? Hơn nữa, chín Đại tướng quân của quân đội viễn chinh, ngoại trừ Tả Đồn Vệ tướng quân Tân Thế Hùng cản phía sau chết trận ra, còn sống trở về là hai ngàn bảy trăm người bao gồm cả tám Đại tướng quân cùng thân binh phụ tá bọn họ. Các tướng quân đều chạy thoát, ba mươi vạn đại quân lại toàn bộ đều chết hết? Đương nhiên, Lý Nhàn biết nhưng không cách nào nói với đám người Trần Tước Nhi, bởi vì hắn sẽ không giải thích được vì sao mình lại biết.
Lạc Phó trầm ngâm trong chốc lát hỏi:
- Nếu đánh bại... Ý của đệ là, chúng ta nghĩ biện pháp kiếm một số tiền của phi nghĩa à?
Lý Nhàn cười ha hả nói:
- Đúng thế!
Lạc Phó gật gật đầu, nhìn thoáng qua Thiết Lão Lang, Triều Cầu Ca và lại nhìn Đông Phương Liệt Hỏa, ba người xuất thân Huyết kỵ gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng Trần Tước Nhi và Phục Hổ Nô nhìn nhau, lập tức tất cả đồng thanh hỏi:
- Phát tài gì vậy? Cao Cú Lệ tồi tàn này, nghèo đến phân chim cũng không có, có tài gì mà phát chứ?
Lý Nhàn chỉ cười không trả lời, vẻ mặt bí hiểm.
Lạc Phó nhìn Lý Nhàn, trong lòng thở dài, Thiếu đương gia, thật là càng ngày càng nhìn không thấu đệ rồi. Nhìn dáng vẻ của đệ, hẳn là chắc chắc lần này Đại Tùy không thắng được, cho nên đệ mới muốn đi một chuyến. Một chuyến đi đầm Cự Dã, đệ kéo về đội ngũ một ngàn hai trăm người, như vậy chuyến Cao Cú Lệ này, đệ sẽ mang về bao nhiêu người đây?
Y mỉm cười nhìn Lý Nhàn, tự nói với mình, mỏi mắt mong chờ đi
Bình Luận (0)
Comment