Lúc Tiết Vạn Triệt tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ hai. Ánh nắng chói chang soi chiếu vào cửa sổ, chiếu lên mặt Tiết Vạn Triệt. Vì ánh nắng mặt trời chói chang khiến sắc mặt trắng bệch của Tiết Vạn Triệt càng trở nên khó coi. Y chậm rãi mở to mắt, bị ánh mắt trời chiếu vào mắt có vẻ hơi đau.
- Tướng quân, ngài tỉnh rồi, làm tôi sợ muốn chết.
Gia Tương Tiết Bảo thấy Tiết Vạn Triệt mở mắt xúc động kêu lên, cả đêm Tiết Bảo không ngủ nhìn có vẻ tiều tụy. Cả đêm lo lắng, thấy Tiết Vạn Triệt tỉnh lại trong lòng gã không kiềm chế được sự vui mừng liền bất ngờ khóc lên. Gã là Gia tướng của Tiết gia, từ nhỏ đã lớn lên cùng Tiết Vạn Triệt. Ngày đó ở Tát Thủy Tiết Thế Hùng phái gã kéo Tiết Vạn Triệt quay về, kết quả bị Tiết Vạn Triết mắng cho một trận đành phải đi theo Tiết Vạn Triệt cùng nhau đi cứu người. Gã không dám quay về gặp Tiết Thế Hùng, lại càng không yên lòng cho sự an nguy của Tiết Vạn Triệt.
Hôm qua thân binh của Yến tướng quân đã đỡ Tiết Vạn Triệt trở về, nói là bị trúng độc, làm cho Tiết Bảo sợ hãi. May mà thủ hạ của Yến tướng quân là Độc Cô giáo úy có thuốc giải.
- Tiết Bảo?
Tiết Vạn Triệt hơi nhíu mày, cảm giác cổ họng đau rát, khô khốc giống như muốn nứt ra. Tiếng của y khàn khàn như Qủy Hồn tỉnh lại phát ra âm thanh. Cảm giác đầu tiên là cổ họng nóng bỏng đau rát, nhưng so với đau đớn ở trong bụng thì không thấm vào đâu. Sau đó là toàn thân không một sức lực, đến cánh tay cũng giơ lên không nổi.
- Ta chưa chết?
Tiết Vạn Triệt khàn khàn hỏi.
Tiết Bảo vội vàng bưng một chén nước, đỡ Tiết Vạn Triệt uống mấy ngụm.
- Tướng quân, ngài phúc lớn mệnh lớn, sao mà chết được? Nhưng tướng quân, hôm qua lúc thân binh của Yến tướng quân đưa ngài trở về làm tôi sợ quá. May mà độc đã giải rồi!
- Độc?
Uống xong mấy ngụm nước, Tiết Vạn Triệt cảm thấy mình dễ chịu hơn nhiều. Y ra hiệu cho Tiết Bảo nâng mình dậy, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ đầu, cảm thấy giống như một bình nước lắc la lắc lư, đau gần chết.
- Ta trúng độc?
Tiết Vạn Triệt làm cho mình tỉnh lại một chút sau đó hỏi.
- Tướng quân ngài không biết ư?
Tiết Bảo kinh ngạc hỏi.
Tiết Vạn Triệt nhớ lúc trước khi ngã xỉu, đúng là trong bụng đau như có dao cắt. Lúc đó đau đớn vô vùng, cảm giác mình nhanh chóng rơi vào hôn mê. Nghĩ đi nghĩ lại, đó chắc là trúng độc rồi. Nhưng sao mình lại trúng độc? Còn nữa, nếu trúng độc, sao mình không chết.
- Tiết Bảo, ngươi thuật lại chuyện này cho ta một lần, hôm qua ta uống rượu trong trướng của Độc Cô tướng quân, sao lại trúng độc? Yến Vân đâu? Độc Cô Chân đâu?
Nghe thấy cái tên Độc Cô Chân, Tiết Bảo biến sắc nói:
- Tướng quân, sao ngài còn nhắc đến tên ác nhân kia?
Gã căm tức nói:
- Chính là Độc Cô Chân hạ độc rượu ngài và Yến Vân tướng quân. Nếu không phải Độc Cô Giáo úy thủ hạ của Yến Vân tướng quân hiểu y thuật thì e rằng ngài và Yến tướng quân đã bị Độc Cô Chân hại chết rồi! Hôm qua Giáo úy Độc Cô Nhuệ Chí dưới trướng của Yến tướng quân ở đây trông ngài đến nửa đêm. Chắc chắn ngài không còn nguy hiểm mới chạy về chăm sóc Yến tướng quân.
- Yến Vân cũng trúng độc?
Tiết Vạn Triệt sửng sốt, lập tức nhớ đến trước khi mình hôn mê hình như đúng là có thấy Yến Vân lảo đảo ngã xuống. Y lại nhớ hình như Độc Cô Chân ngã xuống trước. Nếu đúng là Độc Cô Chân hạ độc mình và Yến Vân thì vì sao chính y cũng ngã?
- Độc Cô Chân đâu?
Tiết Vạn Triệt hỏi với vẻ yếu ớt.
Tiết Bảo cắn răng nói:
- Chết rồi!
- Chết rồi!
Tiết Vạn Triệt giật bắn mình,trong đầu ù một tiếng. Âm thanh đó như sóng biển vậy, cảm giác như bị sóng biển vỗ. Trong đầu y hơi bối rối, trống rỗng một lúc lâu mới tỉnh lại. Y kéo tay Tiết Bảo hỏi:
- Độc Cô Chân chết thế nào?
- Đáng đời y!
Tiết Bảo nghiến răng nghiến lợi nói:
- Vì để không cho ngài và Yến tướng quân nghi ngờ, y cũng hạ độc trong rượu của mình. Nhưng y có mang theo thuốc giải trên người, không biết vì sao chưa kịp uống thì đã ngã xuống. Nghe nói lúc đó thân binh của y còn tưởng y uống quá nhiều, đã cho y uống không ít nước. Ha ha, Độc Cô Giáo úy nói càng uống nước thì độc tố phát tác càng nhanh. Thuốc giải có ngay trên người y, tiếc là y không còn sức để mà móc ra, buồn cười chết mất!
Vừa nói đến cái chết của Độc Cô Chân, Tiết Bảo đã cảm thấy hả giận.
- Độc Cô Chân còn sắp xếp phục binh ngoài trướng vải, định giết ngài và Yến tướng quân. Ha ha, người tính không bằng trời tính! Chính y làm vậy, còn hạ độc chính mình? Tướng quân ngài biết không, Độc Cô Chân trúng độc còn gọi thân binh của y giết ngài và Yến tướng quân. Lúc đó rất nhiều người nghe rõ. Không ngờ những thân binh này thực sự không dám xuống tay! Lúc đó Yến tướng quân còn tưởng thân binh của Độc Cô Chân tạo phản đến cứu y nhưng độc tính phát tác, Yến tướng quân liền ngã xuống. thân binh của Độc Cô Chân muốn giết Yến tướng quân, may mà giáo úy Hùng Khoát Hải dẫn người đến, giết hết những tên đáng chết.
- Đã thật, bại hoại như vậy, đáng chết!
Tiết Bảo nói nước miếng bay tứ tung.
- Vậy sao…?
Tiết Vạn Triệt chỉ cảm thấy mình rất mệt, không nói nổi một câu nào nữa. Thấy y mệt, Tiết Bảo vội đỡ y nằm xuống nói:
- Tướng quân, ngài nghỉ ngơi một lát đã, tôi đi tìm Độc Cô giáo úy. Trước khi đi, ông ấy có nói với tôi, nếu ngài tỉnh thì phải lập tức đi gọi ông ấy.
- Đi đi…
Tiết Vạn Triệt yếu gần như không muốn nói chuyện, y từ từ gật đầu, không kìm nổi vẫn nói với một câu:
- Thăm Yến tướng quân… xem thế nào.
Tiết Bảo thấy Tiết Vạn Triệt không còn lo ngại gì lớn thì lập tức cười gật đầu nói:
- Được! Tôi sẽ đi ngay bây giờ!
Sau khi Tiết Bảo ra ngoài doanh trướng, Tiết Vạn Triệt từ từ nhắm mắt lại. Lúc này, trong lòng y khó chịu như có một tảng đá lớn đè trĩu. Trong lòng thì bị đè nén, cổ họng đau, cơn đau đầu cũng đã không tính vào đâu. Y biết, Lý Nhàn tuyệt đối không hoàn toàn là người bị hại như Tiết Bảo nói như vậy. Chỉ có điều, Độc Cô Chân chết quả thực coi như là gieo gió gặt bão không trách được Lý Nhàn. Y biết, độc kia là Lý Nhàn hạ thủ, đương nhiên nếu Độc Cô Chân có thể giấu phục binh, hạ độc trong rượu cũng là chuyện dễ hiểu.
Chỉ là không ngờ ác nhân tự có quả ác nhân. Ông trời vẫn đang nhìn, không ngờ trước khi độc tố phát tác đến thuốc giải y cũng không được uống.
Vì giết ta và Yến Vân, phục binh trước hạ độc sau, người của Độc Cô gia quả đều là những kẻ lòng lang dạ sói. Còn cả vị Độc Cô gia chưởng quản Hình bộ kia nữa, cũng là kẻ tâm địa hiểm ác.
Nhưng Độc Cô Chân cuối cùng là gì cái gì?
Tâm trạng của Tiết Vạn Triệt không được tốt, vì y phát hiện hóa ra tình bằng hữu vào sinh ra tử đặt trước quyền lợi đều trở nên không đáng một đồng. Y có thể đoán được vì sao Độc Cô Chân lại làm như vậy, y cũng xuất thân từ thế gia, y biết quyền lợi đối với con cháu quý tộc có ý nghĩa thế nào? Độc Cô gia là thế gia hạng nhất ở Đại Tùy, Tiết gia bọn họ cũng không thể sánh được đấy. Nhưng may là trong Tiết gia không có nhiều chuyện lục đục. Hơn nữa, mấy huynh đệ của mình đều rất hòa thuận.
Độc Cô Chân đương nhiên đáng hận, chết không đáng tiếc.
Nhưng... Yến Vân thì sao? Độc Cô Chân chết là ngẫu nhiên sao? Rất rõ ràng, Yến Vân điều bộ binh trọng giáp của Hùng Khoát Hải đến doanh trại của Độc Cô Chân, chắc chắn là để đề phòng Độc Cô Chân. Hơn nữa lúc mình và Yến Vân đi ra, Yến Vân có nói một câu, không biết trong binh pháp có cái cách đi tiểu để trốn hay không. Tuy những câu nói này nghe như đùa vui, nhưng bây giờ nhớ lại trong giọng nói của Yến Vân có vẻ rất bất đắc dĩ.
Hắn không định chủ động xuống tay!
Tiết Vạn Triệt nghĩ, nếu Yến Vân muốn chủ động hạ thủ, hắn hoàn toàn có thể điều Hùng Khoát Hải bắt lấy Độc Cô Chân. Thậm chí lúc uống rượu còn có thể bùng lên giết người. Dù sao Yến Vân cũng biết Độc Cô Chân bố trí mai phục ngoài trướng vải. Đây là hắn muốn mượn cớ đi tiểu để rời khỏi, hơn nữa bởi vì hắn không tiện vạch trần nên mới phải kéo mình cùng đi.
Tiết Vạn Triệt mở mắt, nhẹ nhàng thở một hơi.
Yến Vân vẫn là người mềm yếu như vậy, nếu quả thực có tâm tạo phản sẽ thành công sao?
Y lại nghĩ đến Độc Cô Chân. Thực ra Độc Cô Chân lòng lang dạ sói, nhưng cuối cùng lại chết trước Yến Vân lòng dạ đàn bà. Đây là ý trời, hay là lẽ tất nhiêu? Đại Tùy vẫn thường xưng lấy nhân hiếu lập quốc, nhưng nhân hiếu đứng vững chân được sao? Nhóm quý tộc trong Đại Tùy kia, kẻ nào có nhân nghĩa, hậu đức chứ? Mà ngay cả bệ hạ.... Nghĩ đến đây Tiết Vạn Triệt đột nhiên bừng tỉnh, làm sao có thể có suy nghĩ phản nghịch được cơ chứ?
...
Lúc Tiết Vạn Triệt nghĩ ngợi lung tung thì Lý Nhàn đang ở trong quân trướng của mình uống rượu. Lần này không phải là rượu độc, cũng không phải cái loại rượu mạnh kia của người Cao Cú Lệ. Hắn đang thưởng thức một bình rượu nho Tây Vực hiếm có, đây là lúc đánh tòa bảo trại này không ngờ đã phát hiện ra. Rượu không nhiều lắm, chỉ là một thùng gỗ nhỏ. Lúc Vương Khải Niên tìm được phát hiện đó là cơ hội tốt để vuốt mông ngựa cho nên đã lập tức tặng cho Lý Nhàn.
Lý Nhàn có thể thoải mái thưởng rượu, đã nói lên rằng hắn không sao, đang rất tốt.
Hắn đương nhiên là có trúng độc, tối thiểu thì người khác thoạt nhìn là như vậy.Trong cơ thể hắn không có một chút độc nào, không phải là vì hắn đã uống thuốc giải độc trước đó mà là hắn giả vờ trúng độc để lừa người. Lý Nhàn sẽ không vì tính kế Độc Cô Chân mà để bản thân phải nếm hương vị của thuốc độc. Cho dù hiện tại hắn là cao thủ dùng độc thì bên cạnh hắn vẫn còn có một Độc Cô Nhuệ Chí, hắn cũng sẽ không ngốc đến mức uống một chút rượu độc. Lúc liên quan đến sự an nguy của tính mạng, gan của Lý Nhàn luôn rất nhỏ.
Độc Cô Chân trúng độc ngã, Tiết Vạn Triệt trúng độc ngã, hắn ngã, tuy không trúng độc nhưng trong mắt mọi người đương nhiên đã cho rằng hắn trúng độc.
Lúc Độc Cô Chân sắp xếp mai phục, Phi Hổ mật điệp mà Lý Nhàn bố trí bí mật gần đó đã phát hiện ra rồi. Trên thực tế, trước khi Tiết Vạn Triệt tìm Lý Nhàn. Lý Nhàn đã biết Độc Cô Chân định làm cái gì.
Sở dĩ hắn đi, sở sĩ lựa chọn cách như vậy để diệt trừ Độc Cô Chân là vì hắn thật sự không muốn xuống tay với Tiết Vạn Triệt. Lý Nhàn là một tiểu nhân có thù phải báo, cũng là một quân tử có ân phải trả. Tiết Thế Hùng đã giúp hắn, hắn vẫn luôn ghi nhớ. Hơn nữa con người Tiết Vạn Triệt từ đầu đến cuối đều không có suy nghĩ đối phó với mình. Hơn nữa, Lý Nhàn còn định lôi kéo y đầu nhập trận doanh của mình.
- Tướng quân, thân binh của Độc Cô Chân không giữ lại một người, giết hết rồi.
Hùng Khoát Hải cười nói:
- Thuộc hạ không ngờ, hắn lại tự mình dẫn xác đến cửa.
Lý Nhàn khẽ cười cười, từ chối cho ý kiến.
Buổi sáng Hùng Khoát Hải mới nói qua, muốn cho bọn lính tốt gánh một tội danh, như vậy bọn họ sẽ càng thêm rời xa Đại Tùy. Mà chủ ý của Hùng Khoát Hải chính là giết Độc Cô Chân. Nhưng kế sách của Hùng Khoát Hải rất kém, không đặt nổi tội lên lưng bọn lính.
- Tướng quân, Tiết Bảo đến rồi, nói Tiết tướng quân đã tỉnh.
Vương Khải Niên từ bên ngoài đi tới thấp giọng nói.
Lý Nhàn hỏi:
- Độc Cô đi chưa?
Vương Khải Niên nói:
- Độc Cô giáo úy đã đi rồi.
Lý Nhàn đứng lên nói:
- Ta cũng đi xem xem.
Hắn mỉm cười đi ra, vẻ mặt bình tĩnh nói.