Tướng Minh

Chương 177

Thật đáng tiếc, cuộc chiến lập uy lần này của Lý Nhàn chưa đánh cho triệt để, hắn vốn định nhất cử đánh chết Trương Kim Xưng, lập uy trong phạm vi Lục Lâm đ*o ở khu vực Hoàng Hà. Đại đương gia Cự Dã Trạch bị người của Yến Sơn trại đánh cho hoa rơi nước chảy, thật ra thì uy phong này đã đánh ra rồi, chỉ là chưa đạt đến độ hoàn mỹ trong lòng của Lý Nhàn mà thôi. Năm nghìn kỵ binh đánh tan tác bốn vạn nhân mã, dự đoán vào thời gian rất lâu tới phương bắc Lục Lâm đ*o cũng sẽ vẫn đem chuyện này truyền bá tiếp.
Lý Nhàn không có thời gian đi truy sát Trương Kim Xưng, mục đích lần này của hắn là lợi dụng cơ hội phủ binh đại Tùy đều đến Liêu Tây tập kết, chiếm một miếng nơi thật sự có thể dừng chân. Giết Trương Kim Xưng ngược lại thành mục tiêu thứ hai, nhưng cho dù là việc cần thiết lần này chưa làm xong, trong lòng Lý Nhàn tựa như có vật gì lấp kín không thoải mái. Chỉ cần Trương Kim Xưng không chết, lấy sự hiểu biết của y đối với Cự Dã Trạch sớm muộn gì sẽ còn đánh trở lại.
Cho nên, có thể nói đây là để lại một mầm tai hoạ.
Ở bên Hoàng Hà Lý Nhàn hạ lệnh giết sạch tù binh, thu lại tất cả trang bị có thể sử dụng, sau đó phái Đông Phương Liệt Hỏa đích thân mang theo năm trăm tinh kỵ hội tụ tại quận Thanh Hà thông báo Đạt Khê Trường Nho cấp tốc xuôi nam. Chính hắn thì mang theo toàn bộ nhân mã đêm tối thần tốc tranh thủ đi về phía nam, dưới sự hướng dẫn của Ngưu Tiến Đạt và Cao Thiên Bảo trục tiếp lấy Cự Dã Trạch.
Muốn vào Cự Dã Trạch, chỉ có hai con đường có thể đi. Một con là đi thuyền qua Thủy Bạc lên núi, hai, còn lại là một con đường bộ cũng không rộng rãi. Trước đây khi Lý Nhàn mang theo nhân mã cứu Hạ Nhược Trọng Sơn, chính là đi con đường này. Nhưng mà Trương Kim Xưng khi đó vẫn chưa đứng vững ở Cự Dã Trạch, đối với phòng vệ của Cự Dã Trạch cũng không phải vô cùng chặt chẽ. Kỳ thực hồi đó nếu như Trương Kim Xưng phái binh chặn con đường nhỏ này lại, Lý Nhàn khi đó căn bản là không vào được.
]Đường nhỏ vào núi, phải đi qua một đoạn đầm lầy, người chưa quen thuộc địa hình tùy tiện đi tới sẽ rơi vào giữa bùn lắng, không bao lâu thì thì sẽ biến thành một bộ xương khô trong đầm lầy. Sơn khẩu chật hẹp, đường vào núi lại chỉ có một con, có thể tưởng tượng được người bên ngoài muốn tấn công vào bên trong thì khó như lên trời. Mà nếu như đi đường thủy đi thuyền qua Thủy Bạc, vậy chỉ có thể bị khung cảnh hồ cỏ lau làm cho mơ hồ, nếu không có người dẫn đường, nói không chừng lạc đường ở trong hồ cỏ lau mười ngày nửa tháng cũng không thấy xoay ra được.
Lần này Trương Kim Xưng huy động toàn bộ lực lượng, bốn vạn chiến binh tất cả đều kéo ra ngoài, bây giờ đóng giữ trong đầm ngoài hai nghìn người già yếu ở ngoài ra, còn lại tất cả đều là gia quyến của lũ sơn tặc kia và dân chúng từ khắp nơi bị Trương Kim Xưng bắt về.
Đường nhỏ vào núi Trương Kim Xưng trước khi đi đã hạ lệnh bịt kín, hai ngàn binh sĩ ở lại trấn giữ lại có hơn một ngàn năm trăm người canh giữ ở sơn khẩu. Chỉ cần đem cầu treo kéo lên, cho dù mười vạn đại quân dồn đống ở dưới chân núi cũng không bay lên được.
Lưu Ngưu Nhi Thủ cầu treo là lữ soái của Dũng Tự Doanh, lần này không cùng đại quân xuất chinh gã đang ấm ức tủi thân, hôm nay là gã luân phiên trực ban luân phiên trực ban, để cho thủ hạ nhìn phía dưới, một mình núp ở núp ở trong nhà gỗ nhỏ dưới khán đài uống rượu giải sầu. Một con vịt quay, một đĩa cá hấp, một bầu rượu lâu năm nào ngờ cũng ăn say sưa hứng thú.
Chỉ là chưa có thể đi theo Đại Đương Gia đi ra đầm, cũng vẫn chưa có cơ hội đi cướp vài tiểu thư khuê các chơi đùa một chút, đây mới là chỗ Lưu Ngưu Nhi buồn bực, từ lần trước lúc đánh Đông Bình sau khi gã ngủ với một thiên kim tiểu thư của phú hộ, gã liền si mê loại mùi vị này. Cái loại cảm giác tiểu thư khuê các ngủ dậy đó nhất định không giống nhau, dùng lời của Lưu Ngưu Nhi nói chính là thật quá đã.
Đang uống rượu, đột nhiên nghe thấy lâu la kêu gọi đầu hàng phía ngoài.
- Ai! Còn dám đến gần một mũi tên một tên bắn chết ngươi!
Bởi vì bách tính thôn phía ngoài Cự Dã Trạch cũng không sợ sơn phỉ trong đầm, cho nên thỉnh thoảng có người xuất hiện ở phía dưới sơn trại cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Gã vẫy vẫy tay với lâu la đứng ở một bên rót rượu cho mình nói
- Đi ra xem là ai.
Đang nói, bỗng nhiên lâu la coi chừng phía ngoài thở hổn hển chạy vào sắc mặt tái nhợt làm người ta khiếp sợ.
-Lữ soái...... Không...... Không..... Không......
- Không cái con mẹ nó chứ không cái gì?
Lưu Ngưu Nhi quay đầu trợn mắt nhìn lâu la một cái vừa nói vừa chửi
- Không.... Không xong rồi!
Lâu la kia lắp bắp nói
- Đại.... Đại....
Lưu Ngưu Nhi một cước đá văng lâu la kia, hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài
- Mẹ ngươi để cho người ta cướp đi làm tiểu thiếp rồi hả, còn đại đại đại, to hơn cái vật kia của cha ngươi hả!
Lâu la nói lắp kia kìm nén đến đỏ mặt tía tai, nhưng lại không dám chửi lại. Chờ ra khỏi nhà gỗ nhỏ lên khán đài, Lưu Ngưu Nhi nhìn người phía dưới nhíu mày một cái, trong lòng nói làm sao nhìn thấy quen, chỉ là trong khoảng thời gian ngắn không nhớ nổi. Rượu uống hơi nhiều, gã đứng lắc lư ở phía trên hỏi
- Ai ai ai hả, sáng sớm ở dưới gào to, muốn chết hả!
- Con mẹ nó ngươi mắt chó đui mù!
Phía dưới truyền tới một tiếng quát mắng
- Không nhận ra Thất đương gia sao!
- Thất..... Đương gia? Thất đương gia cùng Đại Đương Gia đi ra ngoài tiêu dao khoái hoạt ngủ với tiểu thư khuê các rồi, ngươi cho rằng ta không biết à?
Lưu Ngưu Nhi phẫn nộ nói
- Còn dám nói vớ nói vẩn ta cho người một tên bắn chết ngươi.... thằng khốn kiếp này.
- Người phía trên, ngươi nhìn rõ đi!
Cao Thiên Bảo Đứng ở phía dưới cầu treo bước về trước một bước, ngẩng đầu lên tức giận nói
- Khẩn trương hạ cầu treo xuống, Đại Đương Gia bị thương! Con mẹ nó ngươi không muốn sống phải không!
Lưu Ngưu Nhi chăm chú nhìn xuống dưới, mơ mơ màng màng nên không thấy rõ, gã dùng sức dụi dụi mắt lúc này mới phát hiện, hoá ra đứng ở dưới thực sự là Thất đương gia Cao Thiên Bảo, mấy người đi theo phía sau gã cũng nhìn thấy quen. Nhìn lại, phát hiện có mấy người lính đang nâng một cái cáng, người đang nằm trên cáng kia che đậy khuôn mặt, chỉ lộ ra một bộ ngân giáp. Mặc dù cách khá xa không thấy rõ, nhưng gã theo bản năng liền khẳng định người nằm trên cáng chính là Trương Kim Xưng.
- Thất..... Thất đương gia, đã xảy ra chuyện gì?
- Đem cầu treo hạ xuống trước tới đón Đại Đương Gia vào núi!
Cao Thiên Bảo ngẩng đầu la lớn.
Lưu Ngưu Nhi không dám trì hoãn, vội vã hạ lệnh cho người đem cầu treo hạ xuống, thuận theo tiếng kêu két két của đĩa thừng, cầu treo nặng nề chậm chạp hạ xuống. Lưu Ngưu Nhi mang theo mấy tên lâu la thuận theo cầu treo chạy xuống. Thở hổn hển không ngừng nhận lỗi với Cao Thiên Bảo. Cao Thiên Bảo bực mình nói
- Đi, khẩn trương gọi lang trung, chúng ta nửa đường bị quan quân phục kích, Đại Đương Gia bị trọng thương, những huynh đệ khác còn đang bị bao vây, nếu không phải là ta thấy cơ hội mau mang người cứu Đại Đương Gia ra, nói không chừng cũng bị vây chết rồi.
- A?
Lưu Ngưu Nhi thoáng cái sợ đến run cầm cập, vội vàng nói
- Ta đi ngay đây.
Gã chạy trở về, chạy mấy bước bỗng nhiên lại dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người nằm ở trên cáng, lẩm bẩm nói:
- Giày của Đại tướng quân.... Là khâu kim tuyến, cái này.....
Phù!
Câu nói phía sau của gã vẫn chưa nói ra, dao găm của Cao Thiên Bảo đã đâm vào giữa lưng gã. Ngưu Tiến Đạt và vai tên Phi Hổ mật điệp đột nhiên vùng lên, chém mấy tên thủ hạ của Lưu Nghi Nhi như chặt dưa thái rau. Cao Thiên Bảo quay đầu lại la to
- Mau! Không thể để cho người phía trên phản ứng kịp, cầu treo nâng lên thì xong rồi!
Đi theo sau lưng y, Lý Nhàn, Thiết Lão Lang và mọi người đóng giả lâu la bình thường gấp rút xông lên thành lâu, lâu la phía trên nhìn thấy Lưu Ngưu Nhi bị đâm chết giật nảy mình, có hai người đang cố sức khuấy động cáp đĩa, bị Cao Thiên Bảo một đao chặt một người. Lý Nhàn mang theo mấy trăm người xông lên chiếm lĩnh thành lâu, trên dưới một trăm tên thủ hạ của Lưu Ngưu Nhi chống cự không bao lâu liền bị khống chế. Ngay sau đó, nhân mã nối tiếp sau Nhuệ Kim Doanh bắt đầu vào núi, vì cố gắng hết mức ở trong tốc độ nhanh nhất đem sơn trại khống chế được lúc mới bắt đầu binh sĩ của Nhuệ Kim Doanh tham gia mưu kế của Lý Nhàn trên cơ bản không lưu lại người sống, gặp một người giết một người.
Thuận theo đường núi, dưới sự chỉ dẫn của Cao Thiên Bảo, binh sĩ của Nhuệ Kim Doanh thế như chẻ tre di chuyển giết vào trong.
Đợi năm nghìn binh sĩ Nhuệ Kim Doanh tất cả vào núi, Lý Nhàn Lý Nhàn hạ lệnh thu cầu treo lần nữa. Ở tại vọng đài lưu lại năm trăm người trông chừng, nhân mã khác binh chia hai đường, một đường ba nghìn người do Cao Thiên Bảo đích thân dẫn đường, đi theo Lý Nhàn một mạch lấy sơn trại, một đường khác hơn một ngàn nhân mã do thân binh của Cao Thiên Bảo dẫn đường, tấn công tới chỗ cư trú của gia quyến đám sơn phỉ trên bờ Thủy Bạc kia.
Bọn lâu la canh giữ ở trong sơn trại phần lớn phần lớn đều đang ngủ, bởi vì trời vừa mới sáng, mùa đông trong tháng hai ai không muốn nằm ỳ trong chăn thêm một lát, càng huống hồ các đương gia đều không có mặt. Cho dù ngủ đến mặt trời lên thẳng đầu cũng không ai quản, phần lớn mọi người đi theo Đại Đương Gia ra ngoài ăn thịt uống rượu, còn không cho phép bọn chúng những người ở lại ngủ thêm một lát?
Bọn chúng rất nhiều người quả thực đều ngủ thêm rất lâu, còn chưa mở mắt đã bị binh lính của Nhuệ Kim Doanh xông vào một đao chặt đầu, dự đoán bọn chúng khi vừa mở mắt sẽ chửi mẹ nó, con mẹ nó làm sao ngủ một giấc đến kiếp sau rồi? Nếu là bởi vì làm nhiều việc ác bị luân hồi vào súc sinh đạo, vậy lúc tỉnh lại vừa há miệng chửi cũng không biết bọn chúng còn có thể nhớ tới kiếp trước bất tài. Lý Nhàn hạ lệnh không cần lưu tình, phàm là gặp phải đàn ông trung niên nhất loạt chém giết. Bọn lâu la Cự Dã Trạch đóng giữ ở trong sơn trại, có quá nửa còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra chuyện gì xảy ra đã bị chém chết.
Miễn cưỡng có tiểu đầu mục tổ chức người phản kháng, nhưng ở trước mặt phủ binh Đại Tùy được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn chúng cái đám chỉ có bản lĩnh ức hiếp thường dân căn bản không hữu dụng. Với phủ binh năm người một tổ, dưới trận hình tiểu mai hoa dù cho đối mặt hai ba mươi lâu la Cự Dã Trạch cũng không sợ chút nào. Hơn nữa, trong phần lớn tình huống hai ba mươi lâu la cũng không phá nổi tiểu mai hoa trận của phủ binh. càng huống hồ, tình huống bây giờ là số người của phủ binh vẫn chiếm ưu thế.
Tốc độ thanh lý sơn trại thúc đẩy quá nhanh, lâu la Cự Dã Trạch không có phòng bị đang tiêu vong với một tốc độ kinh người. Mà cùng lúc đó, so với việc bỏ ngựa chiến thanh lý sơn trại người tàn phế, tốc độ kiểm soát thôn làng của hơn một ngàn kỵ binh khác càng nhanh hơn, thấy phủ binh toàn thân trang bị xông tới những đám dân chúng ấy căn bản ngay cả dũng khí phản kháng cũng không có, cũng có cá biệt lâu la ở trong thôn cũng không muốn chịu chết, cho nên ngoại trừ lúc vừa vào thôn chém chết mười mấy đàn ông tráng niên ra kỵ binh hầu như không giết người liền đã khống chế cục diện rồi.
Sơ sơ không đến hai vạn người già yếu phụ nữ và trẻ em đang bị kỵ binh xua đuổi tụ tập lại trên đất trống ở dưới chân núi, phàm là phản kháng, bởi vì có mệnh lệnh của Lý Nhàn cho nên các kỵ binh giết người cũng không có gì băn khoăn. Khi thổ phỉ còn sót lại trong sơn trại bị xử lý sạch sẽ, gia quyến của đám phỉ dưới núi cũng đã tụ họp lại.
Hơn hai ngàn cái thi thể máu chảy đầm đìa khiêng từ trên núi xuống đặt ở trước mặt đám người già yếu, Lý Nhàn cất bước đi lên chỗ cao nhìn một chút. Trong đám người đông nghìn nghịt, phần lớn mọi người đang cúi đầu căn bản không dám nhìn hắn.
- Ai biết làm thuyền?
Lý Nhàn đứng ở chỗ cao la lớn.
Không có ai nói gì, những người này tất cả đều sợ hãi lui về phía sau.
- Biết làm thuyền đứng ra, không giết!
Lý Nhàn lại la to một lần, lần này lại có mấy người đi ra, nhưng số người vẫn không nhiều. Lý Nhàn lắc đầu một cái, nói với Ngưu Tiến Đạt
- Đi điều tra, để lại người biết làm thuyền, những người khác bất luận già trẻ, bất luận có phải là gia quyến của đám giặc Cự Dã Trạch không, nhất loạt đuổi ra khỏi Cự Dã Trạch, không chừa một mống!
Giữ lại những người này, chỉ có thể trở thành mầm tai hoạ. Trương Kim Xưng một mai đem nhân mã giết quay trở lại, không dám đảm bảo sẽ có người trong nội ứng ngoại hợp.
- Đem tất cả thuyền bè thu gom thiêu hủy một chiếc không để lại!
Lý Nhàn truyền đạt mệnh lệnh thứ hai, sau đó xoay người từ chỗ cao đi xuống, vừa đi vừa nói
- Có người phản kháng, giết
Bình Luận (0)
Comment