Tướng Minh

Chương 217.2

Y nằm ở trên cáng cứu thương âm thầm nghĩ, nếu có thể trở lại Ngõa Cương Trại, nhất định phải nói cho cháu hắn là quân sư Từ Thế Tích của Ngõa Cương Trại về thực lực của Yến Vân Trại. Thậm chí y còn nghĩ đến, nếu có thể thúc đẩy hai sơn trại liên thủ, nam bắc Hoàng Hà kia còn có ai là đối thủ? Cho dù cái người Dương Nghĩa Thần được xưng là bách chiến bách thắng kia, cũng không cần sợ?

Chỉ có điều thân phận của y ở Ngõa Cương Trại cũng không cao, cho nên tuy rằng nghĩ đến nhưng cũng thể đai biểu cho Ngõa Cương Trại nói mấy cái này với Lý Nhàn.

Lý Nhàn dẫn đầu kỵ binh hộ tống thi thể Diệp Phúc Vũ về Thảo Lư an táng, trong lúc đó cũng dốc lòng trị liệu cho mấy người bị thương. Thời điểm hắn ở thảo nguyên Tái Bắc đã theo Độc Cô Nhuệ Chí học được không ít y lý, sau lại học được không ít đồ vật này nọ ở chỗ Hứu Trí Tàng lão nhân, trị liệu ngoại thương không làm khó được hắn.

Chỉ dừng lại một ngày ở Thao Lư, sau khi an táng Diệp Phúc Vũ thật tốt đội ngũ liền bắt đầu trở về.

Dọc theo đường đi Diệp Hoài Tụ rất ít nói chuyện, mà ngay cả Gia Nhi cũng ít lời. Lý Nhàn biết nguyên nhân là vì hành trình Giang Nam lần này, dù sao Diệp Phúc Vũ cũng là người nhà của các nàng. Đột nhiên chết đi như thế, trong lòng nhất định rất khó chịu. Chu Nhất Thạch biết lúc này vợ con mình đã quay về Cự Dã Trạch trước, cũng biết hóa ra mình muốn đi tạo thuyền lớn cho nhóm phản tặc Cự Dã Trạch. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, định nghĩa về quan phủ và thổ phỉ trong lòng y đã sớm có nghi vấn.

Chu gia bọn họ và triều đình đã từng có quan hệ chặt chẽ, năm đó phụ thân được Sở công Dương Tố trọng dụng và tín nhiệm, sau Chu gia bọn họ lại dẫn đầu thợ thủ công chế tạo thuyền rồng cho Hoàng đế, vốn đám thợ thủ công này đều rất vui vẻ, nghĩ đến có thể kiếm được một số tiền cho cả nhà, nhưng ai mà biết sau khi thuyền rồng được làm xong không ngờ đều bị xử tử trên đường đi Thủy An. Đám dân chúng hận bọn phản tặc này, bởi vì bọn họ đốt sát kiếp cướp không chuyện ác nào không làm, nhưng đám dân chúng càng hận quan phủ triều đình, nếu không phải triều đình bất nghĩa bất nhân, nguyện ý làm kẻ tặc dù sao cũng là số ít. Mà ngay cả đối với Chu gia bọn họ có cả đại ân của con trai Sở công Dương Tố cũng phản rồi, gia đình gặp phải kịch biến này, trên tâm cảnh đã có chuyển hóa.

Đây là triều đình, đây là quan.

Tương đối mà nói, y đột nhiên cảm giác được hóa ra cái gọi là phản tặc, kỳ thật so với triều đình còn nhân nghĩa hơn, giữa bọn họ có thể tính mạng cùng thác, không có nhiều sự xấu xa như trong triều đình.

Có thể còn sống là tốt rồi, đây là cảm ngộ lớn nhất hiện tại của Chu Nhất Thạch.



Sau khi trở lại Cự Dã Trạch, Diệp Hoài Tụ liền trở về tiểu viện ở sau núi của mình, Lý Nhàn để Âu Tư Thanh Thanh đi theo nàng khuyên giải an ủi, sau đó liền đến đại sảnh.

Lần này xuất trạch, Lý Nhàn suy nghĩ minh bạch một chuyện, tuy rằng Diệp Hoài Tụ thành công đưa Chu Nhất Thạch từ Giang Đô về Cự Dã Trạch, nhưng cái giá phải trả cao như vậy lại làm kẻ khác suy nghĩ sâu xa. Lại nói tiếp, đây cũng là bởi vì nguyên nhân thực lực không đủ lớn mạnh. Nếu Phi Hổ mật điệp có thể cường đại trở lại một chút, an bài tốt đường lui cũng sẽ không có chuyện như vậy phát sinh. Triều đình có Long Đình Vệ, nhưng Phi Hổ mật điệp của hắn còn xa mới có thế trực tiếp giao chiến thắng Long Đình Vệ.

Nếu muốn thực sự nắm giữ tất cả chủ động, nhất định phải khiến bản thân trở nên càng mạnh!

Cho nên, sau khi trở lại Cự Dã Trạch Lý Nhàn lập tức bắt tay vào an bài hai chuyện.

Thứ nhất, đương nhiên là chuyện thủy quân, hắn bổ nhiệm Chu Nhất Thạch là người đứng thứ hai trong thủy quân, chức vị gần với Trần Tước Nhi, tất cả những sự vật cần thiết khi tạo thuyền y đều có thể tự mình làm chủ. Hơn nữa Chu gia còn là Đại Tùy Thủy sư, đối với làm thế nào để huấn luyện thủy quân Chu Nhất Thạch cũng có phần có tâm đắc, hai người y và Trần Tước Nhi chủ chưởng thủy quân Lý Nhàn cũng yên lòng. Hiện giờ quy mô thủy quân lúc ban đầu tạm định là năm ngàn người, một năm để tạo thành số thuyền cần thiết cũng không cực khổ.

Chuyện thứ hai, chính là lại mở rộng thực lực của Phi Hổ mật điệp. Hiện giờ danh khí Yến Vân Trại Cự Dã Trạch càng lúc càng lớn, dân chúng từ khắp nơi đến cũng ngày càng nhiều. Người quận Đông Bình đều biết rằng Đại đương gia của Cự Dã Trạch nhân nghĩa, không gây tổn thương cho dân chúng, cho nên người ở rất nhiều nơi đều tìm đến để nương tựa, Lý Nhàn để Trương Trọng Kiên chủ trì việc chiêu mộ, chọn người ưu tú trong số dân chúng đến đầu nhập. Đồng thời tuyên bố Diệp Hoài Tụ tiếp nhận Đại đương đầu Phi Hổ mật điệp của Trần Tước Nhi, việc mở rộng Phi Hổ mật điệp tất cả đều giao cho nàng.

Lưu Hắc Thát và Ngưu Tiến Đạt đều vào thủy quân hiệp trợ Trần Tước Nhi luyện binh, Lý Nhàn lại tuyển vài nhân sự đắc lực giao cho Diệp Hoài Tụ.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lý Nhàn cố ý tìm Diệp Hoài Tụ nói chuyện một lần.

Mặt trời chiều ngả về tây, lương đình trong hồ nhỏ, xa xa có khói bếp ráng chiều.

- Tôi hy vọng... Về sau cô có thể coi sơn trại chúng ta như nhà của mình.

Lý Nhàn nhìn Diệp Hoài Tụ vẫn có chút tiều tụy như cũ hạ giọng nói.

Diệp Hoài Tụ đưa tay sửa sang sợi tóc trên trán bị gió núi thổi loạn cười cười với Lý Nhàn, lại không trả lời. Nàng và Lý Nhàn ngồi ở trong chòi nghỉ mát lần đầu tiên nàng đến Cự Dã Trạch. Hiện giờ hoa sen đã tàn, thời tiết cũng đã se lạnh. Thỉnh thoảng có một chiếc lá cây rời khỏi cành cây bay xuống, mùa thu hình như tới hơi sớm so với năm trước.

- Kỳ thật, sau khi rời khỏi Thảo Lư Giang Nam, ta đã không biết nơi nào là nhà.

Qua thật lâu Diệp Hoài Tụ mới thản nhiên trả lời một câu.

- Vốn tưởng rằng ta ở nơi nào, nơi đó là nhà của ta, nhưng sau khi Diệp Phúc Vũ chết ta mới phát hiện, hóa ra ở trong lòng bọn họ nhà vẫn cứ ở Thảo Lư Giang Nam.

Nàng cười cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu.

Lý Nhàn suy nghĩ thật lâu, nhìn ánh mắt của Diệp Hoài Tụ nói:
- Nếu đại biểu của nhà là sự dựa vào, sự ấm áp, là có thể hoàn toàn thư thái sống mà không lục đục với nhau, như vậy, nhà cũng không phải một nơi cố định.

- Chỉ cần nơi nào có người nhà, nơi đó là nhà.

Hắn cười cười, nhìn lá cây bay xuống nói:
- Nếu cô không ngại, có thể xem chúng tôi là người nhà của cô.

Diệp Hoài Tụ ngẩn ra, nhìn về phía Lý Nhàn chậm rãi lặp lại hai chữ:
- Người nhà?
Bình Luận (0)
Comment