Tướng Minh

Chương 84.2

Trương Kim Xưng liếm liếm vết dầu mỡ trên môi, giọng khan khan hỏi.

Tiểu lâu la ngẩng đầu nhìn Trương Kim Xưng một cái, rồi vội cúi đầu xuống.

- Đại đương gia, người đó nói hắn tên Ngô Lai Lộc, là… là thủ hạ của Tôn An Tổ, đặc biệt đem theo hai trăm con ngựa tốt ngoài bắc Trường Thành đến, để tỏ lòng thành.

- Ồ?

Nghe nói đến hai trăm con ngựa tốt, Trương Kim Xưng lập tức tỉnh thần. Y ngồi thẳng người hỏi:
- Ngô Lai Lộc? Sao chưa từng nghe qua cái tên này, hắn đem theo bao nhiêu người đến?

- Thưa Đại đương gia, tên họ Ngô đó chỉ đem theo trăm mấy người, hơn hai trăm con chiến mã. Tiểu nhân xem qua, đích thực là ngựa tốt của thảo nguyên phương bắc, tuyệt đối không phải đống phế vật ngựa lừa gì đâu!

- Chỉ trăm mấy người?

Trương Kim Xưng bĩu môi nói:
- Lão Thất, ngươi ra ngoài đón đi. Nể mặt hai trăm con ngựa tốt, ngươi cho hắn chức phó trại chủ, làm thủ hạ của ngươi.

Lão Thất, cũng chính là Thất đương gia của Đầm Cự Dã, là một đại hán to con khoảng ba mươi tuổi, họ Vương, tên gọi là Vương An. Theo lời y thì y là người của Vương gia Giang Nam, nhưng trong đây ai cũng biết đó chẳng qua là do y chém gió thôi. Bây giờ kể ra thì ai mà chẳng phải con cháu danh môn? Trương Kim Xưng còn nói mình là hậu nhân của danh tướng thời Ngụy Quốc cuối đời Hán, Trương Cáp nữa đó.

Nhưng bản lĩnh của Lão Thất thì thật sự không phải nói không, hảo hán trong cả Đầm Cự Dã thì y cũng được xếp hạng thứ ba, nếu thật sự đấu tay đôi mà nói, mười tên Trương Kim Xưng cũng không đánh lại y. Nhưng Vương Lão Thất lại rất tâm phục khẩu phục Trương Kim Xưng, thậm chí một tiếng ho của Trương Kim Xưng cũng có thể khiến y hết hồn. Nguyên nhân không đâu xa, chỉ vì y không dám ăn thịt người, còn Trương Kim Xưng thì dám.

Bây giờ trên bàn Trương Kim Xưng đặt một hũ rượu, và một món ăn trông như thịt kho. Vương Thất biết, đó là một dĩa tim người vừa được xào chín. Trương Kim Xưng ăn tim người, lâu nay luôn thích ăn sống, vả lại còn thích ăn tươi nữa, lấy ra khỏi lồng ngực là ăn ngay, rất ít khi làm chín nhấm rượu. Cái miệng đỏ tươi khi y ăn tim người sống rất ghê rợn, nhưng giống như bây giờ giả bộ lịch sự nhai từng miếng từng miếng thì càng khủng khiếp hơn nữa.

- Vâng, bây giờ tôi đi ngay!

Nghe nói có người đem tới hơn hai trăm con chiến mã phương bắc loại tốt, một người yêu ngựa như Vương Lão Thất rất hưng phấn. Y đứng dậy, chắp tay ôm quyền với Trương Kim Xưng rồi lập tức sải bước lớn rời khỏi.

Tam đương gia của Đầm Cự Dã, Trịnh Khôn cười một cách nịnh bợ:
- Đại ca, Đầm Cự Dã chúng ta bây giờ binh cường mã tráng, theo đệ thấy, đại ca huynh cũng nên có một danh hiệu rồi.

Dạo trước, y đã khuyên Trương Kim Xưng xưng vương, tệ nhất thì cũng xưng Tướng quân như Tôn An Tổ. Nhưng Trương Kim Xưng đều không đồng ý, còn chửi gã vài câu rất hung hăng. Nhưng hiển nhiên, tâm trạng hôm nay của Trương Kim Xưng không tồi. Y cười cười gật đầu, nói:
- Chuyện này không gấp, hiếm khi Lão Tam có tấm lòng này.

Y đưa đĩa xào tim người lên trước:
- Lão Tam, cái này thưởng cho ngươi.

Trịnh Khôn mặt biến sắc, vội xua tay:
- Không dám không dám, đại ca tự thưởng thức vẫn hay hơn, đệ… đệ không có khẩu phúc đó!

Trương Kim Xưng nhe răng cười:
- Ta nói ngươi có khẩu phúc đó, thì ngươi có. Ngươi khước từ, là không muốn ăn, không dám ăn, hay là không nể mặt ta?

Trịnh Khôn vội khom lưng ôm quyền nói:
- Đại ca, đệ… đệ thật sự là…

Nhưng lời phía sau còn chưa nói ra, Trương Kim Xưng đã cười lạnh mấy tiếng:
- Kêu ngươi ăn thì ngươi cứ ăn, không lẽ ngươi cảm thấy ta làm dơ ngươi sao? Lão Tam à, mấy ngày nay ngươi cứ khuyên ta xưng vương, cũng là có lòng rồi. Mấy lời như thế hôm nay ta nói lần cuối, sau này ta còn nghe ngươi nói nữa, ta moi tim ngươi ra làm đồ nhấm rượu đó.

Y ngừng một lúc, rồi nói:
- Xưng vương? Các ngươi thật sự tưởng rằng chúng ta là vô địch thiên hạ sao? Bây giờ cả bọn trông rất vinh quang, cuộc sống không tệ, đó là vì chúng ta chiếm địa thế tốt! Quận thủ Quận Đông Bình Ngô Nhàn Tổ tặng đến mấy quan Nhục Hảo thì làm mờ mắt các ngươi rồi sao? Nếu không phải tên hôn quân Dương Quảng sắp lên phía bắc, Ngô Nhàn Tổ sợ chúng ta gây chuyện, truyền đến tai của Hoàng đế, hắn có đưa tiền đến dễ như vậy sao? Ta nói các ngươi biết, bây giờ triều đình đang bận đánh nhau với Cao Cú Lệ, không có thời gian để ý đến chúng ta. Nếu thật sự xưng vương, triều đình nhất định sẽ phái đại quân đến!

- Triều đình có thể dung túng đạo tặc, nhưng tuyệt đối không cho phép có kẻ xưng vương.

Trương Kim Xưng quát lớn:
- Ăn chúng đi!

Trịnh Khôn cắn răng,tay run rẩy bốc một miếng chậm rãi bỏ vào trong miệng nhai. Gã không dám nhả ra, cũng không dám nuốt vào, vẻ mặt rất đau khổ.

Trương Kim Xưng cười lạnh:
- Có ngon không?

- Ngon… ngon!

- Vậy thì ăn hết đi. Để lần sau có ngươi phạm quy, ta đưa cái tươi cho ngươi thử!

Đang nói, thì thấy Vương Lão Thất mặt mày ảo não đi vào. Y ôm quyền rồi nói với Trương Kim Xưng:
- Đại ca, tên họ Ngô đó không chịu theo đệ vào, cũng không chịu giao ngựa. Hắn nói hắn đến đầu quân cho đại ca, không phải tùy tiện người nào cũng có thể ứng phó hắn.

Trương Kim Xưng nhíu mày, lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi về tay không vậy sao? Hắn không chịu giao ngựa, ngươi không biết cướp sao!?

Vương Lão Thất cúi đầu nói:
- Chủ yếu là…tên họ Ngô đó nói trên người hắn có một món bảo bối, chỉ khi gặp được đại ca mới chịu lấy ra.

- Bảo bối gì?

Trương Kim Xưng cau mày hỏi.

- Hắn nói, là vàng bạc châu báu mà Tôn An Tổ giấu ngoài thảo nguyên phía bắc.

Sắc mặt của Trương Kim Xưng biến sắc, do dự một hồi rồi nói:
- Cho hắn vào đây, nói cho hắn biết, ta ở trong này chuẩn bị rượu tốt thịt ngon chiêu đãi hắn.

Vương Lão Thất vẫn lắc đầu:
- Tên họ Ngô đó nói, đại ca phải đích thân ra đón hắn, nếu không hắn sẽ lập tức bỏ đi.

Trương Kim Xưng há miệng, rồi đột nhiên phì cười. Y đứng dậy sửa sang lại bộ áo gấm trên người, lấy thanh chủy thủ nhỏ bằng bạc dài khoảng một tấc tùy ý cắm vào bên hông:
- Được rồi, để ta đích thân đi nghênh đón hắn.

Tuy trên mặt y đang nở nụ cười, nhưng bất cứ người nào trong trại đều có một cảm giác lạnh sống lưng.

Trương Kim Xưng đi ra ngoài trại, men theo một con đường nhỏ đi thêm mười mấy phút nữa mới tới rìa một khu rừng. Chỉ thấy con đường nhỏ bị mấy chục tên lâu la của Đầm Cự Dã ngáng hết đường đi, cầm đao trấn thủ ở đó.Bên ngoài rừng là một khu đất trống, trông rất bình phẳng. Nhưng người trong đầm đều biết, ở chỗ đó đường có thể đi được chỉ độ bốn đến năm mét, những chỗ khác chỉ toàn là bùn lầy, chỉ cần đặt chân vào thì không lâu sau sẽ lún xuống, càng giãy giụa càng lún sâu hơn.

- Vị này, là Ngô huynh đệ?

Trương Kim Xưng phẩy phẩy tay ra dấu cho tên lâu la ngáng đường đi ra khỏi đó, rồi ôm quyền nói với một đại hán ở phía trước đội ngựa.

Người đó chính là Hà Nhược Trọng Sơn, thấy người đối diện thân hình nhỏ thó nhưng lại mặc một bộ áo gấm rộng, mắt tam giác mày đuôi chổi, biết chắc đây chính là Đại đương gia của Đầm Cự Dã, Trương Kim Xưng.

Y chắp tay khom lưng chào:
- Nghe uy danh của Trương Đại đương gia đã lâu, Ngô Lai Lộc xin đến đầu quân cho người!

Trương Kim Xưng ha ha cười bảo:
- Tứ hải giai huynh đệ, Ngô lão đệ không cần khách khí.

Y nhìn đám kỵ binh sau lưng Ngô Lai Lộc một cái, trong ánh mắt có gì đó dị thường lóe qua. Y chỉ chỉ một con chiến mã trắng như tuyết cười nói:
- Quả nhiên là ngựa tốt! Chỉ là… vị tiểu huynh đệ cưỡi ngựa kia, sao sắc mặt trắng quá vậy? Còn nữa, tay sao lại run như vậy?

Người cưỡi ngựa đó mặt biến sắc, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào.

Hà Nhược Trọng Sơn mỉm cười nói:
- Huynh đệ của ta đều đã nghe qua uy danh của Đại đương gia. Hôm nay được gặp, khó trách có chút căng thẳng.

Trương Kim Xưng cười cười nói:
- Căng thẳng cái gì? Sợ danh tiếng ăn tim người của ta sao?

Hà Nhược Trọng Sơn mặt không biến sắc:
- Đại đương gia thật biết nói đùa, tất cả huynh đệ đều e sợ hổ uy của Đại đương gia.

Trương Kim Xưng ha ha cười lớn, kéo cánh tay cảu Hà Nhược Trọng Sơn qua, nói:
- Nói hay lắm! Đi đi đi, theo ta vào trong đầm. Hôm nay huynh đệ đem hai trăm con ngựa tốt tới đây, là lập công lớn cho Đầm Cự Dã ta. Ta nhất định sẽ không bạc đãi huynh đệ, đương nhiên cũng không bạc đãi chư vị huynh đệ ở đây nữa!

Hà Nhươc Trọng Sơn làm ra vẻ vui mừng:
- Cám ơn Đại đương gia!

Hai người tay cầm tay, đi được một đoạn, Trương Kim Xưng đột nhiên hỏi:
- Ngô lão đệ, sao tay phải của đệ cứ đặt trên cán đao vậy? Không yên tâm ta sao?

Hà Ngược Trọng Sơn cười cười không lộ dấu vết:
- Đại đương gia cũng biết, huynh đệ đây đều sống những ngày tháng trên lưỡi đao, không cẩn thận là sẽ mất mạng, đây chẳng qua là thói quen của huynh đệ thôi.

Nói rồi, y bỏ tay ra khỏi cán đao.

Trương Kim Xưng cười hỏi:
- Ngô huynh đệ, nghe nói đệ buôn bán ngựa ở vùng thảo nguyên phía bắc?

- Đúng vậy. Tôn Đại đương gia… Tôn An Tổ nói muốn lập một đội kỵ binh, nên phái tôi đến nơi khổ hàn ấy. Một không cho tiền, hai không cho người, kêu tôi tự đi nghĩ cách! Hơn một năm nay, tôi vất vả bôn ba bên ngoài bắc Trường Thành, khó khăn lắm mới tập kích được trường ngựa của người Hề, cướp về không ít ngựa tốt. Nếu không phải do người Hề đuổi theo gấp quá, nói không chừng số ngựa tốt dâng cho Đại đương gia còn nhiều hơn gấp bội!

Trương Kim Xưng mỉm cười nói:
- Vậy thì thật là đáng tiếc.

- Ngô lão đệ, ngươi nói ngươi biết bảo tàng Tôn An Tổ giấu ngoài bắc ở đâu?

Hà Nhược Trọng Sơn hơi ngẩn người, rồi lập tức thấp giọng nói:
- Pháp không tuyền sáu tai, chúng ta vẫn nên…

Y vừa xáp lại gần bên tai Trương Kim Xưng thì đột nhiên vẻ mặt cứng lại. Y chầm chậm cúi đầu, rồi nhìn thấy một thanh chủy thủ bạc nhỏ đâm vào lồng ngực của mình. Y ngẩng đầu nhìn Trương Kim Xưng, chỉ thấy đối phương đang nhe nụ cười hiểm ác nhìn mình.

- Ta và Tôn An Tổ là huynh đệ kết nghĩa. Nếu hắn có bảo tàng gì đó, thì làm sao mà không trả nổi thuế cho triều đình, không góp nhặt đủ số da mà quan phủ yêu cầu? Mấy năm trước ta ra ngoài bắc hành thương với hắn, hắn có bao nhiêu tiền sao ta không biết? Ngô lão đệ à… xem ra ngươi biết ta ham tài. Nhưng ngươi cũng nên biết, ta không phải đồ ngốc.

- Giết!

Trương Kim Xưng đột nhiên quát lớn một tiếng, rồi ngay lập tức lui sang một bên.

Ngay tức khắc, vô số lâu la tiểu tốt xông ra từ trong rừng, lắp tên vào cung bắn về phía thủ hạ của Hạ Nhược Trọng Sơn!





Lý Nhàn lau lớp mồ hôi ảnh hưởng thị lực trên trán, trong lòng thầm rống lên:
- Hà Nhược Trọng Sơn! Trước khi lão tử đến, đừng có chết đó!

Hà Nhược Trọng Sơn híp mắt, nhìn bóng lưng đã chạy xa của Trương Kim Xưng, đột nhiên cười khổ một tiếng:
- Lần trước đệ đã nói rồi, làm như thế là không được… An Chi, vẫn là đệ nói đúng.

Y biết Tôn An Tổ và Trương Kim Xưng là huynh đệ kết nghĩa, nhưng lại không biết, hai người họ từng cùng nhau ra ngoài bắc mấy lần.

Trương Kim Xưng lại lần nữa chiến thắng, bởi, Trương Kim Xưng đủ khôn khéo.
Bình Luận (0)
Comment