Ngày bổ nhiệm hai người này, Lý Nhàn lôi kéo Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát nói: - Đừng quan tâm người bên ngoài nói như thế nào, bây giờ ta vẫn còn là Đại đương gia Yến Sơn trại, ta nói hai người các ngươi được, các ngươi tất nhiên là được. Hãy hiệp trợ Lục Thập Tam luyện binh cho tốt, luyện tốt để cho bọn hắn nhìn, để bọn họ im cái miệng thối lại.
Lời này khiến hai người Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát rất cảm động.
Yến Sơn tặc buổi sáng hàng ngày dựng doanh trại, buổi chiều thao luyện, có Lục Thập Tam và Thiết Lão Lang huấn luyện, lại có Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát phụ trợ, mới hơn mười ngày ngắn ngủn bọn lính đã có thể làm người ta cảm thấy một khí chất khác.
Nhìn nửa ngày huấn luyện, Lý Nhàn thu hoạch rất nhiều, sau khi trở lại phòng của mình mới ngồi xuống, hai người Ngưu Tú và Lưu Hắc Thát cùng nhau đi đến.
- Bái kiến Đại đương gia!
Hai người ôm quyền nói.
Lý Nhàn cười cười nói: - Đều là huynh đệ, không cần phải quy củ nhiều như vậy! Ngồi xuống nói chuyện, bằng không cút đi.
Ngưu Tú xuất thân thế gia, mấy năm nay cũng nhiễm phỉ khí, mà Lưu Hắc Thát lại là người lòng ngay dạ thẳng, cho nên hai người ngược lại thích giọng điệu nói chuyện này của Lý Nhàn. Đối với cái việc mở miệng ngậm miệng chi, hồ, giả, dã của Kỷ Hạo Thiên, hai người thật ra đều có chút phản cảm.
Hai người biết rõ tính tình Lý Nhàn, dĩ nhiên sẽ không e dè thân phận gì.
- Đại đương gia, trước tiên uống ngụm rượu đã, cổ họng kêu gào sắp bốc hơi rồi đây này.
Lưu Hắc Thát đáng thương nói.
Lý Nhàn nhấc bình rượu trên bàn ném qua, nói: - Để lại một ngụm cho ta, bằng không Đô Thống ngươi rút đi!
Lưu Hắc Thát cười hì hì, búng nút bình đổ vào miệng.
Lý Nhàn liếc mắt nhìn hai người bọn họ, cười cười hỏi: - Mới từ sàn đấu võ trở về, tìm ta có việc gì?
Ngưu Tú lướt ánh mắt ra ngoài cửa, muốn nói lại thôi.
Lưu Hắc Thát lại không e dè nhiều như gã vậy, đặt bình rượu xuống bà: - Đại đương gia, ta thật là nhìn không ưa chút nào!
Ngưu Tú đứng lên, đi tới cửa nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Lưu Hắc Thát khó chịu nói: - Ngươi sợ cái gì? Yến Sơn trại chúng ta vẫn là do Đại đương gia định đoạt, sợ con mẹ hắn cái gì?
Ánh mắt Lý Nhàn biến đổi, mơ hồ đoán được gì đó.
Ngưu Tú nói: - Ngươi đúng là tên mãng phu, nói chuyện lớn tiếng như vậy, chẳng lẽ muốn cho toàn bộ sơn trại biết hay sao?
Lưu Hắc Thát nói: - Ta đây còn chưa nói thôi!
Lý Nhàn cau mày nói: - Rốt cuộc chuyện gì?
Lưu Hắc Thát nhìn Ngưu Tú một cái nói: - Thư sinh như hắn nói chuyện rất dài dòng, thôi để ta nói đi. Đại đương gia, ngài đừng đi. Sơn trại này, ta chỉ thừa nhận một mình ngài là Đại đương gia, về phần những người khác, con mẹ nó, lão tử nhìn không vừa mắt! Đại đương gia vài lần nói muốn đưa ra vị trí này, người nọ ở mặt ngoài chối từ nhưng trong lòng lại rất thèm muốn, đứng ngồi không yên, chẳng lẽ ta không nhìn ra được? Các huynh đệ đều nói Đại đương gia ngươi là người trong triều đình, không phải cùng một đường với chúng ta, cho nên chung quy phải đi. Rất nhiều người còn nói, Đại đương gia tâm không ở sơn trại chúng ta. Lòng người bất ổn đó Đại đương gia à!
Ngưu Tú quay đầu khẽ hỏi: - Đại đương gia, tôi chỉ hỏi một câu.
Lý Nhàn nói: - Nói.
- Ngài rốt cuộc có phải là người của triều đình hay không? Có phải con trai của U Châu La Nghệ hay không?
Lý Nhàn nghiêm nghị nói: - Không phải, ta từ nhỏ bị triều đình đuổi giết, tại sao có thể là người của triều đình? Ra bên ngoài nhìn thử mấy nấm mồ xem ? Bên trong đó chôn hơn một trăm vị huynh trưởng vì bảo vệ ta từ Yến Sơn chạy trốn mà bị triều đình giết chết, về phần là con trai La Nghệ... cái này lại càng vô nghĩa. Ta họ Lý, tên Nhàn, tự An Chi, không chút liên quan nào đến họ La. Mặt khác... ngươi hỏi là hai câu rồi đấy.
Ngưu Tú ngẩn ra, lập tức cười khổ, gã đối với tính tình này của vị Đại đương gia có đôi khi cũng rất bất đắc dĩ.
Lưu Hắc Thát kinh ngạc nói:
- Lục Tướng quân hắn thì sao?
Lý Nhàn cười cười nói: - Hắn là người của La Nghệ, điều này không giả.
- Vậy hắn?
- Giữa ta và La Nghệ có giao dịch, giao dịch này là cái gì tạm thời vẫn không thể nói cho các ngươi biết được. Tóm lại, La Nghệ tạm thời là bạn không phải địch, nhưng khó nói ngày sau sẽ không xảy ra đụng chạm binh đao. Chỉ có thể nói, La Nghệ hiện tại giúp ta, là bởi vì hắn muốn lợi dụng ta. Trước khi rời khỏi Yến Sơn trại, ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Ngưu Tú thở phào một cái nói:
- Như vậy là được rồi! Đại đương gia, ngài đã không phải người trong triều đình, ngài không đi được không.
Lưu Hắc Thát nói: - Đại đương gia, ngài cũng không biết, người kia mấy ngày nay, cả ngày truyền ra lời đồn, nói nếu Đại đương gia ngài không rời khỏi Yến Sơn, kỵ binh dưới chân núi sẽ giết lên đây. Hắn còn nói, ngài là con trai của La Nghệ, sở dĩ chạy tới nơi này là vì tức giận La Nghệ, La Nghệ đã phái đại quân tiến đến bắt ngài trở về, nếu như ngài không trở về, sẽ lập tức giết Yến Sơn trại chúng ta!