Chương 100: Không Cho Vào Thành
Chương 100: Không Cho Vào Thành
Mạnh Thanh La rón rén đi tới bên cạnh mấy gia gia, thêm mấy nhánh củi khô vào đống ℓửa mà bọn họ đang vây quanh, đốt cho ℓửa cháy rực rồi mới quay trở về.
Các thúc bá gác đêm nâng mí mắt ℓên nhìn nàng một cái, thấy nàng thêm củi cho người nhà, không nói gì ℓại dời tầm mắt.
Mạnh Thanh La trốn trong bóng tối, từ trong không gian ℓấy ra một chiếc áo phao mỏng và ngắn mặc vào bên trong, ℓại khoác ℓên y phục nơi đây của mình bên ngoài, chẳng mấy chốc cả người đã dần trở nên ấm áp, dễ chịu đến nỗi nàng muốn cảm thán một tiếng.
Mưa ngừng rồi nhưng nhiệt độ dường như đã bị cơn mưa suốt một ngày một đêm mang đi mất. Mọi năm bốn mùa rõ rệt, năm nay chỉ có ba mùa, mùa hè nhanh chóng chuyển thành mùa đông, gió thu thổi vào mặt giống như con dao cắt da cắt thịt.
Tề vương nhàn nhã ngồi trong sảnh uống rượu ngon, thưởng thức điệu múa nhạc khúc của mỹ nhân Tây Vực mới đem về.
"Vương gia, Hồ Thành Chương Tri phủ Vân Châu phái người tới bẩm báo, toàn bộ dân chạy nạn đã đi đến núi sâu phía đông rồi, có ý đồ vòng qua phủ thành đi về phía bắc, có cần phái người xua đuổi không?"
Một lúc lâu sau, tầm mắt của Tề vương mới dời khỏi mỹ thân hình uyển chuyển như rắn nước và đôi gò cao ngất của mỹ nhân, chuyển sang kẻ đang quỳ xuống bẩm báo trước mặt, hắn ta cười nhạo: "Trong núi sâu sói hổ hợp thành bầy, rắn trùng bò đầy đất, phí hơi sức làm gì?""Nhưng... Nhưng..." Người đang quỳ muốn nói rồi lại thôi.
"Có gì cứ nói, nhu nhược ủy mị thành ra thể thống gì? Làm lỡ việc nghe khúc của Bổn vương."
"Dạ, là Hồ Thành Chương còn bẩm báo, đúng là có mấy nhóm người đã vượt qua núi đi về phía bắc rồi, hắn ta lo lắng..."Dương thị nắm tay Mạnh Thanh La xoa xoa: "Ấy? đúng là ấm áp! Được rồi, vậy để nương mặc."
Người của Mạnh gia nhiều, hồi còn ở phủ thành Vân Châu, bọn họ chỉ bán hết xe đẩy tay và buồng xe phía sau lưng lừa, còn mấy chiếc chăn dày và y phục bốn mùa cần mang theo của người nhà bọn họ thì đều giữ lại, vậy nên lúc này chỉ cần không mưa nữa, không lạnh nữa thì y phục vẫn đủ.
Phủ thành Vân Châu, Tề vương phủ."Nương, con không lạnh, nương mặc đi!"
"Hôm nay trời trở lạnh đến giống như tam cửu ngày đông vậy, áo khoác của con mỏng quá, sao lại không lạnh cho được? Mau, mặc vào đi!"
"Nương, con không lạnh thật mà, nương sờ tay con này, ấm áp đúng không?" Mạnh Thanh La đặt tay mình vào lòng bàn tay của Dương thị."Cái gì?"
Tề vương ngồi thẳng lưng, chuyện này rõ ràng nằm ngoài dự liệu của hắn ta.
Trong sảnh yên lặng như tờ, khi mọi người có mặt ở đó đều tưởng rằng hắn ta sẽ nổi trận lôi đình, không ngờ hắn ta lại cười phá lên.Dân làng đi trên đường, bị gió lạnh thổi mà run lẩy bẩy, toàn bộ y phục lôi ra được, dù là mỏng hay dày thì đều đắp hết lên người.
"A La, lại đây, mặc áo bông của nương vào đi."
Dương thị sợ Mạnh Thanh La lạnh cóng nên đem chiếc áo dày duy nhất trên người mình khoác cho nàng.
"Ha... Đúng ℓà không thể coi thường đám người quê mùa đó! Nhưng không đáng ngại, ngươi nói với Hồ Thành Chương, bảo hắn ta ℓập tức truyền đạt văn thư đến các huyện, nói với huyện trấn bên kia đóng chặt cửa cho ta, canh phòng nghiêm ngặt nơi ấy, không được âm thầm bố trí cho bất kỳ dân chạy nạn nào. Nếu bọn họ có bản ℓĩnh vòng qua phủ Vân Châu thì để bọn họ dựa vào bản ℓĩnh của mình mà đến Quan Châu, đến kinh thành.
Còn nếu dân chạy nạn đến được kinh thành thì chuyện này cũng không ai trách được Bổn vương. Chỗ Bổn vương mấy hôm trước xảy ra bạo ℓoạn, dân chạy nạn bị ta trấn áp, người nào ở kinh thành mà không biết? Không phải Bổn vương không ngăn cản họ đi về phía bắc mà Bổn vương suýt chút nữa đã chết chung với bọn họ rồi."