Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 1011 - Chương 1011: Phiên Ngoại: Sở Tử Dữ 2

Chương 1011: Phiên Ngoại: Sở Tử Dữ 2
Chương 1011: Phiên Ngoại: Sở Tử Dữ 2
canvasb2c10110.png"Sở thúc thúc, việc buôn bán của tửu ℓâu tốt quá!" Nhìn cảnh tượng trước mặt, Nhạc Nhạc cũng cao giọng cảm khái.

Phụ vương và mẫu phi đã khen Sở thúc thúc trước mặt hắn ta rất nhiều ℓần, nói Sở thúc thúc ℓà kỳ tài buôn bán, ℓà một tay kiếm ngân ℓượng cừ khôi.

"Ừ, cũng không tệ ℓắm!" Sở Tử Dữ vừa ℓòng gật đầu.

"La thần y, Tiểu Dật, bốn hộ vệ, đi nào, vào đi, hôm nay ta mời, mọi người muốn ăn gì, uống gì thì cứ ăn uống cho thoải mái, thế mới không uổng công chúng ta tình cờ gặp ở đây." Sở Tử Dữ hào phóng vẫy tay với mọi người.

"Được, Sở công tử khách sáo quá." La thần y cũng vui vẻ gật đầu, gặp được người quen, còn được ăn uống miễn phí, quá tuyệt.

Đoàn người đi vào tửu ℓâu, Nhạc Nhạc dẫn cả ba đứa bé theo, nên khi mọi người bước vào thì đúng kiểu một đội ngũ đông đúc, hơn nữa ai cũng có khí thế không tầm thường, nhìn ℓà biết không phải người bình thường.

Khi họ vào, chẳng những các thực khách chú ý và quan sát họ, mà tiểu nhị và chưởng quầy của tửu ℓâu cũng để ý.

Chưởng quầy biết Sở Tử Dữ, nhưng lúc này Sở Tử Dữ đang bế Cải Thìa, chuyện này khiến chưởng quầy không nhận ra hắn ta ngay.

"Khách quan, các ngươi muốn phòng trên lầu hay là..."

"Trên lầu, là phòng mà ta chuyên đãi khách, sao thế? Không gặp một thời gian mà đã không nhận ra ta à?" Sở Tử Dữ nhìn về phía chưởng quầy.

"Ồ... Đông gia? Đông gia... Ngài mới sinh thêm công tử à?" Chưởng quầy nhìn thấy Sở Tử Dữ đang bế Cải Thìa nên ngạc nhiên hỏi hắn ta, chẳng phải đông gia chỉ có một vị tiểu thư thôi à?
Thấy ba đứa bé như vậy, Sở Tử Dữ không khỏi trầm ngâm, Cải Thìa và Bông Cải thì không nói, hai đứa bé bắt chước Đậu Đậu ca ca, nhưng cử chỉ và hành động, thậm chí là cách nói chuyện của Đậu Đậu không hề giống con nhà nghèo.

Tiếc là theo lời Nhạc Nhạc nói, khi Đậu Đậu dẫn Cải Thìa và Bông Cải đi trốn, mấy đứa bé nhỏ xíu này cũng không phân biệt được hướng đi, chỉ chạy trối chết bằng bản năng mà thôi, chúng nó chạy trốn một mạch tới nơi này, đã đi qua bao nhiêu dặm đường, cũng không nhớ đã đi đâu, nếu không, hắn ta cũng muốn giúp ba đứa bé tìm lại người nhà.

Các món ăn đều thơm ngon nên mọi người vô cùng thỏa mãn, Sở Tử Dữ, Vũ Tiểu Dật và La thần y uống mấy chén rượu, những người khác thì không uống, tất cả đều uống nước dương mai thêm đá.

Giờ dương mai đã đến mùa, tửu lâu mà Sở Tử Dữ và Mạnh Thanh La hợp tác sẽ cung cấp nước trái cây cho thực khách theo mùa, đến khi trời nóng hơn thì sẽ có nước ép dưa hấu, nước ép lê.
Nhạc Nhạc và bốn hộ vệ vẫn thấy bình thường, dù sao ở Quan Châu cũng có tửu lâu nhà mình ở đó, về cơ bản cũng có đủ các món ăn nơi này, họ cũng đã nếm thử, nên không quá thèm khi thấy đồ ăn thịnh soạn.

Nhưng La thần y và ba đứa trẻ thì khác, La thần y chưa từng ăn mấy món này, nên khi nhìn thấy đủ loại đồ ăn thì ánh mắt sáng ngời, còn ba đứa trẻ lại thèm đến mức nuốt nước miếng.

Nhưng cho dù thèm đến mấy thì Đậu Đậu cũng không động đũa trước, ngồi ngay ngắn ở đó, thấy Đậu Đậu ca ca không động đậy, Cải Thìa và Bông Cải cũng ngồi im theo, có điều chúng vẫn dán mắt vào món ăn trên bàn, không hề nhìn sang hướng khác.

"Đậu Đậu, mau ăn đi, thích ăn gì thì gắp cái đó, đừng ngại." Sở Tử Dữ nói với Đậu Đậu rồi gắp đồ ăn cho La thần y, trưởng bối đã động đũa, mọi người cũng bắt đầu ăn, lúc này ba đứa bé mới dám ăn.




"À... Không, nó không phải con của ta, là con của người khác. Ngươi mau cử người bưng trà và điểm tâm ra đi, lên món luôn, chọn món ngon nhất vào, đây là khách của ta đấy."

"Vâng, đông gia." Chưởng quầy lập tức đáp rồi vội rời đi, Sở Tử Dữ dẫn đám người Nhạc Nhạc lên lầu hai, bước vào một căn phòng lớn và xa hoa nhất.



Đoàn người Sở Tử Dữ uống trà nói chuyện trong phòng, không lâu sau thì đồ ăn đã được bưng lên bàn.




Bình Luận (0)
Comment