Chương 110 - Chương 110: Gặp Lại
Chương 110: Gặp Lại
Chương 110: Gặp Lại
"Đưa cho người mặc quan phục kia, hắn sẽ sắp xếp theo yêu cầu của các ngươi."
Yến Tu Trúc nhìn ánh mắt trông mong của Tiểu Bảo đang nhìn mình, định hỏi thêm mấy câu, nhưng bên kia đã có người chú ý tới hắn rồi. Để tránh phiền toái không cần thiết, hắn dặn dò mạnh Thanh La rõ ràng rồi thì vội vàng ℓên xe ngựa.
Sau đó, xe ngựa rời đi, Mạnh Thanh La ôm Tiểu Bảo về đội.
Mạnh ℓão gia tử và Mạnh ℓý chính đang nói khéo cầu xin Ngô đồng tri.
Mọi người đã quyết định ở ℓại Quan Châu định cư, nhưng ý của người dân Mạnh gia thôn ℓà muốn người trong thôn được sắp xếp ở cùng một chỗ. Mọi người chạy nạn chung, đương nhiên cũng nên ở chung mới phải.
Ý của Ngô đồng tri ℓại ℓà người một thôn quá nhiều, không thể sắp xếp cho ở cùng nhau được, muốn chia họ ra năm sáu nhóm.
Người trong thôn đều cuống cuồng cả ℓên, người họ tin tưởng nhất ℓà Mạnh ℓý chính và Mạnh ℓão gia tử, nếu tách khỏi hai người này, bọn họ bị người nơi khác ức hiếp, chết cũng không có ai giải oan cho.
Mạnh Thanh La gật đầu: "Do quý công tử trước kia ta cứu cho ta, hắn nói là có giao tình với Yến vương phủ, cũng có chút tác dụng."
"Tốt, tốt lắm, A La, ngươi là cơn mưa đúng lúc!" Mạnh lý chính vui vẻ híp mắt lại, chỉ móc ra năm lượng bạc trong bao hành lý, đặt lên tấm thiết bài, rồi chạy nhanh như gió về, nhét đồ trong tay vào lòng Ngô đồng tri.
Ngô đồng tri cúi đầu nhìn, năm lượng bạc và một tấm thiết bài. Hắn nghi ngờ cầm lên xem, thứ gì đây?"Vậy đất sắp xếp cho chúng ta..." Mạnh lý chính cẩn thận hỏi.
Hửm?
Đồng tử của Ngô đồng tri co lại, sớm biết bọn họ là...
Hắn ta còn đứng trong gió lạnh tranh luận với họ mãi, đúng là tranh luận không được gì.Giữ ai, không giữ ai, lựa chọn nào cũng khó. Mạnh lão gia tử và Mạnh lý chính quyết định sẽ đi thuyết phục Ngô đồng tri, hoặc là thể hiện chút thành ý, xem có thể phân nhiều người ở cùng nhau hơn không.
Mạnh Thanh La thấy Mạnh lý chính móc một túi bạc lớn muốn nhét vào ngực Ngô đồng tri thì vội vàng tiến lên kéo ông ấy qua một bên: "Lý chính thúc, đừng đưa nhiều bạc, cho ít bạc uống trà là được rồi. Còn nữa, lúc thúc đưa bạc, hãy đưa luôn cái thiết bài này, rồi xem ý hắn ta tiếp theo thế nào."
Mạnh lý chính nhận tấm bài, nhìn qua thì trợn to mắt: "Đây là...?"Điều này cũng tương đương với việc không hộ khẩu ở hiện đại. Người hiện đại không có hộ khẩu không đi đâu được, không làm được thẻ căn cước (tương đương với lộ dẫn ở cổ đại), cũng không đi học được...
Ở Đại Yến, ba năm sẽ tạo đinh tịch một lần.
Thôn dân cảm thấy, dù có phân tán thì họ cũng phải giành phần ở chung với nhà Mạnh Thanh La hoặc nhà Mạnh lý chính, nên họ mới làm ầm lên, cửa thành biến thành cái chợ nhốn nháo.Thế tử đã dặn dò hắn ta và tri phủ đại nhân rồi, bảo bọn hắn chú ý tới nạn dân từ Tây Châu đến, nếu có người trình thiết bài của vương phủ lên thì nhất định phải sắp xếp thỏa đáng cho họ.
Hắn ta và tri phủ đại nhân cũng đã chọn xong đất ở cho họ rồi.
Ngô đồng tri không khách khí cất năm lượng bạc kia đi, cười híp mắt, nói: "Ta đã nhận tâm ý của các ngươi, lát sẽ mời các huynh đệ và ba đại phu ở đây về thành uống trà.Mọi người đều do sống không nổi nữa mới bỏ quê chạy nạn, thật sự là quê cũ khó lìa, bị ma cũ bắt nạt ma mới.
Ở cổ đại, cứ ba đến năm năm lại tạo đinh tịch một lần, cũng tương đương với điều tra dân số bây giờ, một khi tra ra một người không ở địa phương thì hộ tịch vốn có sẽ bị gạch bỏ, trước khi bị gạch bỏ mà ngươi không trở về hộ tịch vốn có thì sau này rất khó làm lại được.
Còn nữa, nếu nguyên tịch của ngươi bị gạch bỏ, ngươi lại không tìm được chỗ an cư, được quan phủ thừa nhận hộ tịch mới, thì nạn dân sẽ trở thành "lưu dân". Lưu dân không có đất đai, bị tra ra thì hoặc là bị bắt đi sung quân, hoặc là bị giam, bị lưu đày.