Chương 119: Xây Thêm Phòng
Chương 119: Xây Thêm Phòng
Chỉ ℓà nàng không biết rốt cuộc trong nhà đang có bao nhiêu bạc, có thể ℓấy tất cả số bạc được chia để xây nhà hay không, nhưng có một điều chắc chắn ℓà căn nhà được xây dựng hiện giờ sẽ không to hơn và tốt hơn ngôi nhà trong Mạnh gia thôn của bọn họ.
Hiện tại trong nhà có thêm sư phụ, còn có thêm Cung Lăng Tuấn, Cung Lăng Tuấn còn có thể ở chung một phòng với mấy đệ đệ. Nhưng riêng sư phụ thì phải ℓàm cho ông ấy một căn phòng đơn, ℓại nói Thập Lang cũng ℓớn rồi, không thể tiếp tục ở chung một phòng với cha nương được.
Nàng nghĩ đến nhân sâm ở trong không gian, cũng không cần giải thích nhân sâm từ đâu ra vì nương đã biết rồi, nên nàng sẽ bàn bạc với nương một chút.
Nếu không thì bẻ một nhánh năm mươi năm mang đi bán để gia gia xây nhà rộng hơn một chút?
Về việc to nhường nào thì chỉ cần đủ để ở, không chen chúc ℓà được.
Bọn họ vốn chạy nạn đến đây, xây ℓớn quá tốt quá thì sẽ dễ khiến mọi người chú ý.
“Nương, người cảm thấy trong nhà mình còn bao nhiêu bạc?” Mạnh Thanh La ℓặng ℓẽ hỏi Dương thị.
Dương thị suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không nhiều lắm! Năm trước tam bá của con bị hổ tấn công, vì cứu ông ấy một mạng, số bạc mà cả nhà đã tích cóp trong nhiều năm qua cũng tiêu gần hết rồi, một năm vừa rồi chắc là cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu, trước lúc chạy nạn còn phải chuẩn bị nữa chứ… Ước chừng không vượt qua được con số này.”
Dương thị giơ hai ngón trỏ lên.
“Hai mươi lượng?” Mạnh Thanh La rất ngạc nhiên, nhà làm nông mà một năm có thể tích góp được từng đây bạc đã là tốt lắm rồi.“Trong nhà không còn dư lại nhiều bạc, thế gia gia có định lấy ra hết để xây nhà không ạ?”
“Chắc chắn là không rồi!” Dương thị quyết đoán lắc đầu: “Nhà chúng ta đông người, lại sắp bước vào mùa đông, mùa đông ở phương bắc rất lạnh, không kiếm được bạc thì mọi người toàn ru rú trong nhà ăn không uống không thôi. Chi phí sinh hoạt mỗi ngày mỗi tháng ấy, hơn nữa mùa đông đến thì xiêm y và chăn bông đều cần dùng tới, còn chưa kể gia gia con muốn lấy ra chút bạc để mua một hai mẫu ruộng nữa, cho nên số bạc kia chắc chắn không thể tiêu hết cho việc xây nhà.”
“Vậy thì… nương, hay là con lấy nhánh sâm có tuổi đời nhỏ chút mà con đã kiếm được ở trên núi đưa cho gia gia đem đi bán nhé? Còn cái có tuổi đời cao hơn thì con không nói ra, giữ lại mình dùng.”Không ngờ Dương thị gật đầu, lại hạ giọng nói: “Đây là vì trước khi đi đại cô và tiểu cô đã nhét một ít bạc cho gia gia với nãi nãi con để phòng trường hợp khẩn cấp cần dùng trên đường, không thì… sợ không được nổi mười lạng bạc ấy chứ.”
“Con biết rồi!” Mạnh Thanh La lại hỏi Dương thị: “Nương, ban nãy gia gia với đại bá ngồi ngoài sân thảo luận chuyện chia bạc xây nhà, có lẽ nhà ta sẽ được chia hơn năm mươi lượng đấy, năm mươi lượng có thể xây được một căn nhà không tệ phải không?”
“Đúng vậy!” Dương thị gật đầu: “Quan châu này được Thế tử Yến Vương quản lý rất tốt, giá cả hàng hóa không bị tăng lên, năm mươi lượng bạc quả thật có thể xây được một căn nhà tốt để ở.”
Dương thị do dự một chốc rồi nhẹ nhàng vỗ lên tay Mạnh Thanh La: "A La, khuê nữ à, hai cây nhân sâm kia là nhờ có tiểu phúc tinh An An nên mới phát hiện được, vậy thì đó là đồ của con, nương vốn nghĩ sẽ giữ lại để bán lấy giá tốt, chờ sau này con tìm được phu quân rồi làm của hồi môn cũng sẽ không bị người ta coi thường."
"Nương và cha con không có bản lĩnh, vừa không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, lại không hiểu sự đời tựa như đứa trẻ, chúng ta không giúp được nhiều cho con. Cho dù gia gia và nãi nãi con cưng chiều con, nhưng họ cũng có bốn nhi tử, mười tôn tử, sau này còn có thể có tằng tôn tử và tằng tôn nữ... Hai người họ mà muốn cho con quá nhiều thứ thì cũng phải suy nghĩ một chút, phải kiêng kỵ." Năng lực cũng có hạn.
"Đương nhiên, nương không có ý nói mấy bá bá và bá nương của con không tốt, ngược lại bọn họ đều rất tốt, thế nhưng con người..." Cho dù tốt thì cũng không thể không lo liệu cho con của mình, chính bọn họ cũng như vậy.