Chương 130 - Chương 130: Đến Chơi
Chương 130: Đến Chơi
Chương 130: Đến Chơi
Vẻ mặt Yến Ưng tò mò, trên mặt viết đầy chữ mau nói cho ta biết, mau nói cho ta biết, trong ℓòng nghĩ, hắn ta cũng chỉ vì tiêu chảy mà nghỉ ngơi một ngày chín tháng chín, còn bình thường vẫn đi bên cạnh Thế tử, ngày đó đã xảy ra chuyện gì mà hắn ta không biết sao?
"Ta biết cái gì chứ, ta chỉ biết nếu để hai tên nhóc kia vào phòng gặp được Thế tử, chẳng những Thế tử không trách mắng chúng ta mà còn rất vui, bởi vì đứa nhóc trong ℓòng tên kia ℓà hài tử của nữ thần y đã cứu tiểu điện hạ. "
"Ồ..." Yến Ưng bừng tỉnh gật gật đầu, hắn ta đã hiểu: “Nhìn kìa, bên kia Yến quản gia đã quay về, trên tay người hầu cũng không còn cái rương nữa, thần y nhận rồi."
"Ai bảo cha ngươi đặt tên cho ngươi ℓà Phó Tam Nguyệt!"
Mới bị nợ một tháng lương, Yến Ưng so ra có cảm giác tốt hơn hẳn, hơi hả hê, Phó Tam Nguyệt, chẳng phải là ba tháng mới trả một lần sao?
Phía dưới, bên cửa hông, dưới sự chỉ dẫn của An An, Tứ Lang nhẹ nhàng đẩy cánh cửa hông khép hờ, bước một chân vào: "Có ai ở đây không?"
Không ai trả lời.
Tuy Tứ Lang rất nghịch ngợm, nhưng cũng biết không mời mà đến là không tốt lắm, nó do dự hỏi An An hỏi đang được bế trong lòng: "An An, chúng ta phải vào đó sao?""A a..."
Mau vào đi, mau đi vào đi tứ lang!
Nghe thấy Tiểu Bảo la hét thúc giục, Tứ Lang lại do dự bước thêm một chân vào: "Có ai ở đây không?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của bánh bao nhỏ, khóe miệng Yến Tu Trúc nhếch lên, bước ra khỏi tán cây: “Có đây!”Hả?
Tứ Lang hơi ngạc nhiên, làm sao ngài ấy biết?
“Nhóc con, có phải con đến đưa chó cho ta không?” Yến Tu Trúc đi đến trước mặt hai đứa trẻ, vô cùng hứng thú trò chuyện với An An.
"A…""A a..."
Đúng đúng, bên trong có đồ ăn ngon!
Yến Tu Trúc đang đi ra khỏi thư phòng, đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo của trẻ con, cứ nghĩ mình nghe nhầm, hắn dừng lại, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe.
Ở đây chỉ có một đứa trẻ là Yến Mân, sao lại nghe thấy như có giọng ngọng sữa của một em bé?Giọng nói ôn hòa như tiếng vàng bạc, ngọc trai rơi trên miếng ngọc. Tứ Lang nhìn Yến Tu Trúc cao lớn đứng dưới tán cây hoa quế, cảm thấy hơi xấu hổ, trông người này thật đẹp.
Nó vốn là người có vẻ ngoài đẹp nhất trong số các huynh đệ (nó tuyệt đối không bao giờ thừa nhận rằng đệ đệ ruột giống nó như đúc cũng đẹp như mình), nhưng cũng không thể so được với phong thái và khí chất của người đứng trước mặt, còn cả khuôn mặt kinh động lòng người kia nữa, khiến nó chỉ có thể lui mạnh bước.
"Không... ngại quá, ta đã làm phiền ngài rồi đúng không?" Tứ Lang giật mình hoàn hồn, xin lỗi.
"Không phiền gì, ta biết ngươi cũng không muốn tới đây mà là nhóc con kia đúng không?" Sắc mặt Yến Tu Trúc trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng ánh mắt nhìn về phía An An trong lòng nó lại mang theo ý cười.An An dùng một tay giơ Nhị Hắc lên, không chút do dự đưa cho người trước mặt, sau đó dùng bàn tay nhỏ bé chỉ về hướng thư phòng của Yến Tu Trúc: “A…”
Yến Tu Trúc nhìn con gấu con trong tay, lại nhìn về phía và nhóc chỉ, khó hiểu một lúc rồi mới hiểu ra. Một tay hắn ôm gấu con, một tay bế An An, nói : “Đi thôi!”
Đi đến trước thư phòng, An An chỉ vào bên trong, Yến Tu Trúc khó hiểu, muốn đến thư phòng của hắn sao? Trong đó ngoại trừ sách thì chỉ có công văn, thư, tấu chương này nọ, cũng không có bảo bối gì.
"Được rồi, đến thư phòng."