Chương 143: Lên Đường Trở Về
Chương 143: Lên Đường Trở Về
Mạnh Thanh La nói xong, thu xếp ℓại đồ của mình rồi ung dung huýt sáo rời đi.
Sau khi Mạnh Thanh La rời đi, Yến Tu Trúc cầm ℓấy tờ giấy Mạnh Thanh La đưa cho hắn, đọc kỹ. Phần đầu tiên nói về những điều kiện cần thiết để trồng khoai tây, chẳng hạn như nhiệt độ thích hợp, đất thích hợp, thường trồng vào tháng nào, chu kỳ sinh trưởng, năng suất, công thức nấu ăn…
…
Mạnh cô nương bảo sau khi trồng trọt trên diện rộng thành một rừng rau khổng ℓồ, hắn có thể ℓợi dụng thân phận của mình để phổ biến rộng rãi nó trong kinh thành và trên bàn ăn của các gia đình giàu có.
Phó Tam Nguyệt trên nóc nhà trông về phía bóng người Yến quản gia ở đằng xa: "Hắn ta đang chơi với trẻ con ở đầu cầu."
Yến Tu Trúc: "..."
"Bảo hắn ta quay về mau lên, chúng ta chuẩn bị lên đường trở về vương phủ. Ngươi đi báo với Phúc thúc một tiếng, bảo là chúng ta có chuyện quan trọng, phải lập tức trở về."
Tiểu bằng hữu Yến Mân đang định rón rén chạy ra ngoài, đi tìm đám trẻ con trong thôn đối diện để chơi thì nghe thấy câu nhắn hộ của Phó Tam Nguyệt, thoáng chốc bé sốc đến mức như sấm đánh ngang tai vậy.Thứ thiếu thốn nhất vào mùa đông chính là rau cải xanh, cho dù đắt đỏ cách mấy thì cũng có người mua về ăn.
Nhưng lúc bán thì phải làm sao cho thật sang và đẳng cấp, không thể gọi thẳng rau chân vịt được mà phải gọi là rau chân vịt phỉ thúy.
Lúc này đây, hắn đột nhiên ngộ ra vì sao lúc nãy Mạnh Thanh La lại cười mình rồi, trên giấy viết nàng tình cờ có được hai loại hạt giống này, xuất xứ của chúng là nước ngoài chứ không phải sản vật của Đại Yến triều.
Thế mà hắn không nhận ra, cứ bàn gì mà được không, như thế có thể không.Hắn muốn chất nhi đáng yêu dễ thương vô địch nhà hắn mệt chết mới bằng lòng ư?
Tại sao lại nói là dễ thương vô địch?
Bởi vì bé phát hiện bọn trẻ ở bên kia sông đều không đẹp bằng mình.
Lúc này, bé là đứa nhóc xinh xắn nhất Phúc Lai thôn.Chao ôi, thật là mất mặt!
Có điều, hắn đột nhiên nghĩ ra một chuyện khác, nếu hai thứ này được gieo trồng thành công thì sự đáp lễ này không không hề xoàng xĩnh chút nào, bởi lẽ giá trị của nó quý giá đến không tưởng. Đến lúc đó, hắn phải tặng bạc cho Mạnh cô nương mới được! Mặc dù nàng nói là đáp lễ nhưng giá trị của sự đáp lễ đó lại vượt xa giá trị của món quà mà hắn tặng nàng.
Chủ yếu sự đặc biệt của nó nằm ở chỗ có thể giải quyết một phần vấn nạn thiếu thốn lương thực và vấn đề thiếu rau cải vào mùa đông của Đại Yến triều.
Yến Tu Trúc quyết định tạm thời mình sẽ không ở lại Phúc Lai thôn, hắn phải nhanh chóng đi về, tìm một vài bà lão có trồng rau trong thôn trang để trồng thử hai thứ này một ít."Cái... Cái gì?" Yến Mân đơ như cây cơ nhìn Phó Tam Nguyệt, gương mặt đầy vẻ khó tin.
Tại sao?
Tại sao lại như vậy?
Sao mới ở đây có một buổi tối, còn chưa đến hai ngày đã phải về rồi? Tiểu thúc của bé đi hoài đi mãi không thấy mệt hả?Còn nữa, tìm thêm một người biết thưởng thức rượu để thử và định giá rượu, sau đó khẩn trương bán đi. Khoai tây và rau chân vịt đúng là quý giá thật đấy, nhưng chúng đều là rau củ, có chu kỳ sinh trưởng, không thể mọc lên ngay được, không cứu được lửa gần, bây giờ hắn phải nhờ vào bình rượu được Mạnh cô nương cho để nhanh chóng kiếm tiền cho mình thôi.
"Yến quản gia, Yến quản gia..."
Không có ai đáp lại.
"Phó Tam Nguyệt, Yến quản gia đâu?"
Mới vừa cảm nhận, ℓĩnh hội được ℓòng hư vinh về vẻ đẹp sắc nước hương trời của mình thôi mà bé đã... bé đã muốn trở về sân sau của vương phủ mà ngắm nghía sự tuấn tú của bản thân một mình, đau buồn một mình rồi!