Chương 145 - Chương 145: Điều Tra
Chương 145: Điều Tra
Chương 145: Điều Tra
Nếu không phải thì nàng ta ℓà ai?
Một tia sáng sắc bén vút qua thật nhanh trong mắt Yến Tu Trúc, nơi ấy nay đã tràn trề cơn tức giận: Điều tra! Nhất định phải tra rõ ngọn ngành!
Nhóm Yến Tu Trúc vội vàng rời khỏi Phúc Lai thôn, trở về vương phủ.
Mạnh Thanh La trở về viện tử tồi tàn của mình, phát hiện Ngũ Lang vẫn còn đang nằm sấp trên rương và viết gì đó.
"Ngũ Lang, đệ đang viết gì thế?"
"Tỷ tỷ về rồi sao? Đệ đang viết thư cho cha. Gia gia bảo nếu chúng ta đã quyết định thì phải nói với cha một tiếng để ông ấy khỏi ℓo ℓắng, nên thôi chúng ta cứ viết thư cho cha trước khi ra khỏi Mạnh gia thôn đi."
Mạnh Thanh La nghe vậy thì tỏ ra thích thú, nàng chưa gặp người nhị bá chỉ được nghe kể qua người nhà bao giờ.
Đã tìm được nơi ở chưa? Lộ trình vẫn thuận lợi chứ?
"A Lai! Ngươi đã nhận được thư nhà chưa?" Đồng hương cũng đến từ Thất Ninh huyện ở Tây Châu phủ - Trần Tư Lượng - đi tới, lo lắng hỏi ông ấy.
"Vẫn chưa." Mạnh Lai lắc đầu: "Còn ngươi thì sao?"
"Ta cũng chưa." Trần Tư Lượng cũng lắc đầu, nói tiếp: "Đường cô của ta sốt ruột quá nên nhờ ta hỏi ngươi, ta và đường cô đều rất lo lắng cho gia đình đường ca đang trên đường chạy nạn của ta, cả mấy người trong nhà bọn ta nữa.""Đệ biết gửi đi đâu không?" Mạnh Thanh La tò mò hỏi.
Ngũ Lang bật cười: "Tỷ tỷ, tỷ quên rồi sao? Cha đệ đang ở Nam Cương mà! Lần trước cha đệ gửi thư đến, còn hỏi thăm tỷ tỷ có khỏe không, ông ấy nhớ tỷ lắm. Cha đệ mà biết tỷ tỷ quên ông ấy đang ở đâu thì khéo ông ấy sẽ buồn lắm."
Ngũ Lang nhìn tỷ tỷ bằng ánh mắt trêu tức. Chà, chút nữa nó sẽ viết chuyện này trong thư cho cha biết, không chừng cha kích động quá, sợ tỷ tỷ quên mình nên nghĩ cách về nhà cũng nên.
Nó nhớ cha lắm, lúc cha đi, nó và ca ca mới bao nhiêu tuổi nhỉ? Hình như mới có tám, chín tuổi gì thôi.
Năm năm trời, nó thật sự rất nhớ cha!
Có đôi lúc nửa đêm trằn trọc khó ngủ, nương ngồi dậy khóc thầm. Nó và ca ca đều giả vờ ngủ, nhưng thật ra trong lòng chúng đều biết nương nhớ cha, nhiều hơn cả là lo lắng cha ở ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, ngủ không được ngon, đi đánh giặc thì bị kẻ địch... để rồi mất mạng.
Mạnh Thanh La đỏ bừng, thật lâu sau mới biện minh: "Năm năm trước tỷ tỷ cũng đã lớn đâu, sao mà... (nhớ rõ thế được?), ha ha! Tỷ nhớ ra rồi, quên chút thôi mà, quên chút thôi mà! Tỷ tỷ còn nhớ cha đệ thương tỷ lắm, thường xuyên mua vòng hoa cài đầu cho tỷ đội, màu gì cũng có, mỗi ngày tỷ lại đeo mỗi cái."
Dứt lời, Mạnh Thanh La thẩm thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Ngũ Lang tỉnh táo thông minh không ai bằng thảy cho Mạnh Thanh La ánh mắt "May mà tỷ nhớ", xem như tỷ tỷ còn chút lương tâm, nhớ cha nó từng mua vòng hoa cài đầu cho nàng đội.
Lúc này, thời tiết ở Nam Cương khá oi bức, ngọn núi miên man trập trùng trải dài một mảng xanh nõn chuối tươi tắn, vô tận.
Ở biên cương có một thành trì tọa lạc giữa sắc xanh um này.
Bên cạnh quân doanh của thành trì, Mạnh Lai trong bộ nhung phục (nhị bá Mạnh Thanh La tên Mạnh Lai, tam bá tên Mạnh Đáo, đại bá tên Mạnh Sinh) đang dắt ngựa, ngồi nhìn con ngựa đang ăn cỏ thật khoan thai.Hôm nay ông ấy được nghỉ ngơi nửa ngày, không có việc gì làm nên dắt ngựa của mình ra cho nó ăn cỏ, uống nước.
Lúc trước Mạnh Lai đã nhận được thư nhà gửi đến. Trong thư, cha kể rằng Tây Châu đang phải đối mặt với nạn hạn hán, họ đã thu xếp cho toàn thôn cùng nhau chạy nạn đến phía Bắc để tìm nơi an cư, bảo khi nào ổn định rồi mới có thể viết thư gửi ông ấy.
Dạo gần đây, Mạnh Lai thường xuyên nghe người trong quân doanh nói các khu vực như Tây Châu, Vân Châu chịu nạn hạn hán khủng khiếp, đất cằn ngàn dặm, rất nhiều người đã chết, trong khi Vương gia của hai châu thì không thèm ngó ngàng, triều đình cũng không ai hỏi đến.
Đã hơn hai tháng trôi qua, không biết bây giờ họ sao rồi?