Chương 161 - Chương 161: Cha Đi Học
Chương 161: Cha Đi Học
Chương 161: Cha Đi Học
A La nhà ông cụ nói rất đúng: Dù có khổ đến đâu cũng không thể để hài tử chịu khổ, dù nghèo đến mấy thì cũng không thể nghèo giáo dục được!
Bảy ℓang vừa nghe vậy, sắc mặt ℓập tức thay đổi khác nhau.
Tứ Lang: Không, cháu không muốn, cháu chỉ muốn ăn bám thôi!
Ngũ Lang: Thật tốt quá, cuối cùng nó cũng có thể hướng đến mục tiêu trở thành tú tài ℓần nữa!
Lục Lang, Thất Lang: Dù sao cũng không có hứng thú, cũng không có ℓý tưởng gì, cứ đi sau mông hai ca ca mà ℓàm ℓà được.
Bát Lang: Chủ ý của ai vậy? Chắc chắn ℓà tỷ tỷ rồi! Tỷ tỷ nói muốn ℓàm tướng quân thì chẳng những phải giỏi võ mà còn phải biết văn nữa, quên đi, cứ đi học thôi.
Cửu Lang: Không, cháu không muốn, cháu chỉ muốn đi theo tỷ tỷ học tính toán, ℓàm một tiên sinh ghi chép sổ sách oai phong thôi!
Thập Lang: Cháu còn nhỏ, cháu còn nhỏ, gia gia không nhìn thấy cháu, không nhìn thấy cháu!
Mạnh lão gia tử nhìn thấu hết vẻ mặt của bảy tôn tử, bình tĩnh nói tiếp: "Đi học nhưng cũng không thể bỏ bê việc nhà được. Sau này, sáng sớm mỗi ngày sẽ dậy chạy bộ luyện võ, ăn sáng xong tiếp tục đến trường tư thục ở trấn trên, giữa trưa sẽ tan học về nhà ăn trưa, ăn xong lại làm việc nhà. Mùa đông sắp đến, trong nhà cần trữ nhiều củi lửa hơn, ở đây không so được với Mạnh gia thôn trước đây, mùa đông tuyết sẽ rơi lấp kín núi, không thể lên núi được, vào mùa đông còn phải đốt giường đất, nấu cơm… tiêu hao rất nhiều củi."
Sở dĩ lão gia tử sắp xếp như vậy một là vì trấn trên cũng gần nhà, hai là để tiết kiệm tiền, bảy hài tử cùng đi học, tiền học phí cũng đã hù chết người rồi, nếu còn ăn ở lại trường tư thục thì bạc trong nhà không thể chống đỡ được. Có thể để bọn chúng được đi học toàn bộ, đều là nhờ tôn nữ A La.
"Cháu biết rồi, gia gia!"Bát Lang và Cửu Lang cũng mừng rỡ bật khóc, Thập Lang nhìn thấy người nhà mình khóc, nó không hiểu cũng khóc theo. Từ nay về sau, cha sẽ thật sự là cha của nó, không chỉ là bạn chơi cùng nó nữa.
Mạnh Thanh La mỉm cười nhìn cha, sau đó nhìn tiểu lão đầu đang trưng vẻ mặt thối ngồi ở kia và người nhà đang kích động... Thật tốt!
Bảy Lang đều đồng loạt đáp, mặc dù mỗi người đều có suy nghĩ riêng nhưng cũng biết đây sẽ là một khoản chi lớn đối với gia đình, không thể không hiểu chuyện được, phải học tập thật tốt.
"Cha, con cũng muốn đi đọc sách học chữ!"
Đột nhiên, một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện của gia gia và các tôn tử.
Mọi người nhìn về phía cha ngốc Mạnh Ngũ Cân, vừa rồi có phải... là Ngũ Cân (cha, tứ thúc, tướng công) nói không?"Ngũ Cân, lão tứ à, con nói lại được không? Cha nghe không rõ lắm." Gia gia nắm chặt tay, kích động nói với tiểu nhi tử ngồi đối diện mình.
Cha ngốc chớp mắt nở nụ cười thật to với Mạnh lão gia tử, hàng mi dài nhấp nháy như đang chuốt mi: "Cha, con cũng muốn đi đọc sách học chữ!"
"Được được, Ngũ Cân cũng đi học, tất cả đều cùng đi học, đi học chữ!"
Mạnh lão gia tử buông lỏng bàn tay đang siết chặt, trong đầu tràn ngập pháo hoa nở rộ, rực rỡ và lộng lẫy mãi không thôi."Thần y, thần y, cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi!" Mạnh lão gia tử đứng dậy, cúi gập người về phía Tiết lão nhân.
"Không cần cảm tạ, không cần cảm tạ!" Tiết lão nhân ngồi ở đó bình tĩnh khoát tay, ông ấy đã quen với cảnh tượng này, mặc dù... ừm, lần này có một nửa công lao là của đồ nhi.
"Cảm ơn... cảm ơn thần y, hu hu... Ngũ Cân của ta đã tốt hơn rồi, đã tốt hơn rồi!" Mạnh lão bà tử che miệng bật khóc.
Dương thị ngồi ở đó cũng lau nước mắt, trong khoảng thời gian này, nàng ta đã nhận thấy rõ chuyển biến tốt của phu quân, cũng giống như hôm nay vậy, có thể nghe hiểu những gì cha nói, có năng lực biểu đạt ra ý muốn của bản thân, nhưng nếu nói muốn học hành thì quả là lần đầu tiên. Đây quả là một cột mốc quan trọng. Phu quân của nàng ta thật sự đã tốt lên rồi!