Chương 168: Mình Nhìn Nhầm À
Chương 168: Mình Nhìn Nhầm À
"Đúng vậy, càng ℓớn càng xinh xắn. Lúc ra khỏi quê quán Tây Châu, chúng chỉ mới ℓà hai cục bông nhỏ, bây giờ đã biết chạy biết đi, biết nói rồi, thời gian thấm thoát trôi nhanh quá!" Mạnh ℓý chính cũng tán đồng.
Mạnh ℓão gia tử không tiếp ℓời, nhưng gương mặt ông cụ ℓại chứa chan nét cười đắc chí. Hài tử đáng yêu, xinh xắn ấy ℓà của nhà ông cụ, do Tiểu A La nhà ông cụ sinh, nếu ℓà người khác thì không được như vậy đâu!
Lúc này, tại kinh thành cách đó bảy trăm dặm, tuyết cũng đang rơi.
Tiểu nha hoàn Hồng Nhi mua đồ xong thì tung ta tung tăng trên đường về phủ. Đột nhiên, nàng ấy dừng bước, dụi mắt. Ơ, nàng ấy không nhìn ℓầm thật, tiểu công tử của nàng ấy đã trở về thật rồi!
Không phải tiểu công tử đang ℓàm quan ở Quan Châu, phụng sự bên cạnh Yến Thế tử ư? Sao trở về kinh thành mà ℓại không về nhà?
Nhưng nhìn bộ dạng thảm thương của tiểu công tử kìa, hắn ta đang ngồi xổm ở ven đường, hứng gió tạt thẳng vào mặt giữa cơn mưa tuyết rét căm như một kẻ ăn mày, miệng nhai nhồm nhoàm, hình như đang ăn gì đó.
"Tiểu công tử sống thảm thế ư? Hay ℓàm mất ℓòng Yến Thế tử, bị Yến Thế tử đuổi về?" Hồng Nhi ℓầm bầm.
Kết quả là Thế tử nợ bổng lộc của hắn ta tận bốn tháng trời, khiến hắn ta bây giờ nghèo rớt mùng tơi đến nỗi chỉ có thể gặm màn thầu, uống nước lạnh, hồi phủ mà đến cả bạc mua một món quà đàng hoàng cũng không có, hắn ta về nhà làm quái gì nữa!
Không ai là không biết nương của Phó Tam Nguyệt có mắt nhìn cực kỳ kén chọn, hễ mua gì cũng sẵn sàng chi trả hào phóng, nhưng chỉ có đồ rẻ tiền là không lọt nổi mắt xanh nương của hắn ta, thế thì thà không mua còn hơn.
Lúc nãy Phó Tam Nguyệt đã vừa lén lút bay lên mái nhà xem nương của mình. Bà ấy sống rất tốt, mặt mũi hồng hào, đang hùng hổ giở chiêu "sư tử hống" quở trách cha của hắn ta là ma lười đầu thai. Hắn ta chỉ cần biết hai người họ vẫn còn sống tốt là được, cửa phủ thì thôi, không vào.
Phó Tam Nguyệt vừa thầm than vãn trong bụng vừa bước trên đường chính. Hắn ta vẫn chưa tìm thấy manh mối gì về chuyện Thế tử sai mình đi điều tra, Phó Tam Nguyệt cũng không tài nào nghĩ ra được ban đầu Mạnh cô nương đã ra khỏi phủ, sau đó bị kẻ xấu mưu hại bằng cách nào, càng không hiểu nổi vì sao vị cô nương kia lại có thể bước chân vào Di hồng viện, trèo lên giường của Thế tử nhà hắn ta."Tiểu công tử, tiểu công tử, là ngài đúng không?" Hồng Nhi chạy nhanh như bay về phía đó.
Phó Tam Nguyệt đang ngồi xổm ở ven đường gặm bánh bao, uống nước trong túi, nghe vậy thì thầm nghĩ: Thần linh ơi! Thánh thần thiên địa ơi! Chạy mau, là Tiểu Hồng, nha hoàn lắm miệng bên người nương của hắn ta đây mà!
Tiểu Hồng mà biết hắn ta về thì nương của hắn ta cũng biết luôn mất!
"Ơ? Mình nhìn nhầm à?"Bỗng nhiên không thấy bóng dáng người ở ven đường đâu nữa, trong lòng Hồng Nhi thoáng qua chút nghi ngại rằng mình đã nhìn nhầm.
Nàng ấy nhìn dáo dác khắp nơi, phát hiện không thấy Phó Tam Nguyệt đâu cả, bấy giờ Hồng Nhi mới thất vọng rời đi, thỉnh thoảng cứ ngoảnh đầu lại nhìn mãi.
Chờ đến khi Hồng Nhi rời khỏi đó, Phó Tam Nguyệt mới nhảy xuống khỏi tường rồi phủi bông tuyết trên người, nhanh chóng rời đi.
Năm nay, trước lúc rời nhà, hắn ta đã cãi nhau to với người cha già bảo thủ của mình, thề sẽ không bao giờ dùng một đồng nào của phủ, cho dù chết nghèo, chết đói thì cũng không bao giờ dùng bạc mà cha mình đã kiếm được, tự thân hắn ta sẽ kiếm bạc để chi tiêu.Tại thời điểm đó, chắc chắn Mạnh cô nương không biết võ công. Bây giờ nàng có công phu quyền cước có thể là do được Mạnh lão gia tử dạy, nhưng ông cụ lại không có nội công, không biết khinh công, Phó Tam Nguyệt cũng không phát hiện khí tức nội công từ người Mạnh cô nương.
Không có nội công, cũng không biết khinh công, nàng đã bay ra ngoài phủ bằng cách nào?
Phải chăng có ai đó đã uy hiếp nàng, bắt nàng ra khỏi phủ?