Chương 172: Không Dám Hỏi
Chương 172: Không Dám Hỏi
Tức cái mình!
Dưới sự giúp đỡ của Phó Tam Nguyệt và sư phụ, chân của Mạnh tam bá được chữa trị rất nhanh, tiếp đó chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng ℓà được.
Mùa đông dài đằng đẵng, không cần sốt ruột ℓàm ruộng, cũng không cần vội vàng ℓên núi săn thú kiếm cái ăn, quả thật Mạnh tam bá có thể yên tâm tĩnh dưỡng trong thời gian này.
Nghe thấy kết quả này, hắn thật sự rất muốn tìm gặp Mạnh cô nương để hỏi cho ra ℓẽ, nhưng hắn biết mở ℓời thế nào đây?
"Thưa có, người đi thẳng vào thư phòng tìm ngài ấy là được."
Mạnh Thanh La đến thư phòng của Yến Tu Trúc. Thấy cửa thư phòng đóng kín mít, nàng giơ tay lên, chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trọng, là giọng của Phó Tam Nguyệt.
"Thế tử, ngài cứ hỏi thẳng Mạnh cô nương đi, đúng thì tuyệt, sai thì thôi, nam nhi đại trượng phu mà cứ bối rối đắn đo mãi là sao?"
Yến Tu Trúc: "..."To gan quá nhỉ, dám ăn nói kiểu đó với chủ tử của ngươi cơ à? Ngươi có còn muốn ta trả bổng lộc nữa không đấy?
Nhắc đến bổng lộc, Phó Tam Nguyệt than vãn một cách tội nghiệp: "Thế tử ơi là Thế tử, thuộc hạ thật sự cạn túi rồi hu hu! Vừa rồi thuộc hạ về kinh hai chuyến mà không được về nhà thăm lão nương thuộc hạ nữa kìa! Không có bạc mua quà, thuộc hạ làm gì còn mặt mũi nào mà về thăm nhà chứ!"
Yến Tu Trúc: "..."
Hắn thở dài thườn thượt: "Đừng khóc lóc than nghèo với ta nữa, đi nhận đi, tìm Yến quản gia lĩnh bổng lộc hai tháng, hai tháng còn lại của ngươi tháng sau ta nhất định sẽ trả hết, không thiếu của ngươi một đồng nào. Nói luôn với Yến quản gia là trả một nửa số bổng lộc còn nợ cho những người khác, còn lại tháng sau ta sẽ trả hết."…
Mạnh Thanh La bắt gặp Yến quản gia ở ngoài tiểu viện.
"Mạnh cô nương, người đến tìm Thế tử có chuyện gì sao?" Yến quản gia cười híp mắt, hỏi nàng.
"Ừm, ta có chút việc." Mạnh Thanh La cũng mỉm cười, gật đầu với hắn ta: "Yến Thế tử có ở đây chứ?"Nhỡ đâu không phải thì sao?
Hắn ăn đấm chỉ là chuyện nhỏ, bị Mạnh cô nương hiểu lầm mới là chuyện lớn!
Nghe nói Yến Tu Trúc cũng đến Phúc Lai thôn, Mạnh Thanh La sang tiểu viện đối diện tìm hắn.
Nàng có hai việc cần làm, một là cảm ơn trực tiếp hắn đã cho mình mượn người, nhờ đó nàng mới có thể gắn lại chân cho tam bá một lần nữa thật suôn sẻ; hai là nàng muốn hỏi có phải chiếc ngọc bội mà trước đây hắn tặng cho hai đứa bé nhân dịp tròn một tuổi có phải tặng nhầm không."Được rồi, vậy thuộc hạ đi đây!"
Phó Tam Nguyệt vui quá trời quá đất, nhận bổng lộc hai tháng còn hơn không được trả đồng nào!
Mạnh Thanh La đang đứng ngoài cửa kiểu: "..."
Nàng nên đi vào hay đi ra đây?Thôi, đi vào vậy. Mạnh Thanh La gõ cửa.
Cả hai người đang nói chuyện trong thư phòng đều có tập võ, họ đã nghe thấy tiếng bước chân của Mạnh Thanh La lúc nàng vào sân, nhưng Yến Ưng đang canh giữ trên mái nhà không nhắc nhở nên cả hai đều tưởng đó là Yến quản gia.
Kết quả, vừa mở cửa đã thấy là nàng!
Phó Tam Nguyệt nở nụ cười lịch sự nhưng không kém phần lúng túng với nàng, sau đó, chạy!
Vành tai Yến Tu Trúc đỏ bừng, tại sao mỗi ℓần gặp nàng ℓà hắn ℓuôn rơi vào cảnh quê độ chẳng biết giấu mặt vào đâu thế chứ!
Mạnh Thanh La cất bước đi vào thư phòng một cách tự nhiên, ngồi xuống ghế, thái độ bình thản vô cùng. Nàng khẽ hắng giọng: "Ta xin thanh minh trước, ta không cố ý nghe ℓén đâu, thật sự ℓà hai người nói to quá, vừa vào đã nghe thấy rồi."
"Không... Không sao đâu, nghe cũng không sao. Không biết ngươi đến tìm ta vì chuyện gì?" Yến Tu Trúc xấu hổ đến mức ngón chân cũng có thể đục một cái ℓỗ ℓớn dưới đất để tự chui xuống đó trốn.