Chương 212 - Chương 212: Kế Mẫu
Chương 212: Kế Mẫu
Chương 212: Kế Mẫu
"Phu nhân, người đừng khóc, chúng ta vẫn còn cách khác!" Cừu ma ma đột nhiên nói.
"Có cách nào? Còn có cách nào được chứ?" Cừu Ngọc Liên ngẩng đầu.
"Mặc kệ ℓà ai đã đổi thành khế ước đỏ, kiểu gì cũng sẽ có người dọn vào viện tử kia sống, chỉ cần trong viện tử có người ở, chúng ta sẽ có thể tra ra được thông tin."
"Đúng vậy, đúng, ℓà ta gấp đến váng đầu. Ma ma ngươi nói đúng, đi, hiện tại chúng ta tới viện tử kia xem thử, xem xem có ai dọn vào ở không." Cừu Ngọc Liên đứng ℓên vội vàng bước ra ngoài.
Sắc trời còn chưa tối, Cừu Ngọc Liên đi đến ngõ Hoa Mạch, đường Chu Tước, phát hiện quả nhiên cổng ℓớn đang hé mở, bên trong có người ở.
"Ma ma, thực sự có người ở đây à?" Cừu Ngọc Liên kích động đến mức giọng nói cũng run rẩy.
"Vâng vâng, để ℓão nô đến gõ cửa."
Tiếu lão nhân trừng mắt nhìn đồ đệ của mình: "Ta không biết! Không biết chó mèo từ đâu đến, cứ nói viện tử này là của nhà họ."
Trời hơi tối, lúc nãy Mạnh Thanh La không để ý nhiều tới bộ dạng của đối phương, bây giờ quay người lại mới nhìn kỹ hơn về phía ba người bên kia. À... đúng là nàng biết thật! Một người là kế mẫu tốt bụng của nàng, tiểu Cừu thị, một người tâm phúc của tiểu Cừu thị, cũng là ma ma của nàng ta, Cừu ma ma, người còn lại là đại nha hoàn Đông Vũ bên cạnh tiểu Cừu thị.
Hôm nay đoàn người của Mạnh Thanh La đến, ngoại trừ hành lý cần mang theo thì cũng không cần gì nhiều, hơn nữa chủ nhân ban đầu của viện tử đã quét dọn viện tử sạch sẽ, giúp bọn họ tiết kiệm không ít sức lực. Bọn họ chỉ cần vác thẳng hành lý vào ở, đến giờ này bọn họ đã sớm thu xếp tốt những việc trong nhà. Mặc dù có rất nhiều thứ cần mua thêm, nhưng hôm nay đã quá muộn, chỉ mua thêm một ít chăn bông và gối đầu này nọ gần đó, dự định sẽ ở tạm một đêm, ngày hôm sau mới đi mua sắm.
Sau khi Phó Tam Nguyệt giúp đỡ thu dọn đồ đạc xong, hắn ta quay lại Yến Vương phủ để bẩm báo tình hình ở đây cho Yến Tu Trúc. Mạnh Thanh La và Nhị Lang đưa Bình Bình và An An ra ngoài dạo phố mua đồ ăn. Chỉ còn lại hai người là Dương thị và Tiết lão nhân cùng với hai thú cưng Bạch Lãng và Nhị Hắc ở nhà. Khi Cừu ma ma gõ cửa, Dương thị đang dọn dẹp trong bếp không nghe được, chỉ có Tiết lão nhân nghe thấy.
"Ngươi là ai? Đến tìm ai?" Tiết lão nhân mở hé cửa, hỏi người đến.
"Bọn ta đến từ Uy Mãnh tướng quân phủ!" Trước đó Cừu Ngọc Liên còn đang kích động giờ lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo. Trong mắt nàng ta, lão nhân trước mặt vừa gầy gò vừa già nua, quần áo mặc cũng bình thường, e là hạ nhân."À."
Tiếu lão nhân vừa nghe nói là đến từ tướng quân phủ lập tức đẩy cửa mở ra lần nữa, đập thẳng trên mặt tiểu Cừu thị vừa định xông vào.
"Cái mũi của ta, chảy máu, chảy máu rồi…" Tiểu Cừu thị hét lên, đau đến mức nước mắt lăn dài, nàng ta đưa tay sờ thử, lau ra được một tay đầy máu.
"Ngươi cái tên nô tài hèn hạ này, gọi chủ nhân nhà các ngươi ra đây, ta chưa từng thấy lão già hèn hạ nào lại tiếp đãi khách như vậy. Ta nói cho ngươi biết, viện tử này là của nhà bọn ta, ngươi gọi chủ tử của các ngươi ra đây, mau trả lại viện tử cho bọn ta…" Tiểu Cừu thị không khống chế được cảm xúc nữa, lớn tiếng chửi rủa."Ah…"
"Phu nhân…"
Cừu ma ma đuổi theo.
Mạnh Thanh La không nhìn ba người kia mà nhìn về phía sư phụ: "Ai vậy?"Mạnh Thanh La và Nhị Lang vừa dẫn Bình Bình và An An vào ngõ đã nghe thấy trước cửa có người đang la hét, không biết là mắng nương hay sư phụ.
"Nhị ca, huynh dẫn Bình Bình và An An chờ ở đây, đừng đến đó vội."
"Được!"
Mạnh Thanh La bước nhanh đến cửa viện tử, nhìn thấy cửa lớn viện tử nhà mình mở ra, khuôn mặt già nua của sư phụ hé ra ngoài, trên tay còn cầm thứ gì đó định rắc ra bên ngoài. Tuy nhiên, trước khi tiểu lão nhân kịp rắc bột thuốc độc ra, Mạnh Thanh La đã đá bay nữ nhân la hét ầm ĩ kia ra xa.