Chương 225: Là Tỏ Tình Hay Chỉ Là Chịu Trách Nhiệm
Chương 225: Là Tỏ Tình Hay Chỉ Là Chịu Trách Nhiệm
Thấy Phó Tam Nguyệt im thin thínt không dám nói gì, Yến Tu Trúc khẽ cười, giải thích hộ hắn ta: "Bị nương của hắn vặn đấy."
Mạnh Thanh La: "... Hắn đã ℓàm gì nương hắn vậy?"
Lúc hỏi câu này, Mạnh Thanh La hạ tông giọng rất thấp, xem như giữ sĩ diện cho Phó Tam Nguyệt.
"Lần trước hắn về kinh thành ℓàm việc cho ta, bị biểu muội hắn bắt gặp, hắn bịt miệng biểu muội bằng cách hứa sẽ tặng cho nàng ấy một cặp trâm ngọc ở Lưu Chu các. Hôm nay hắn về nhà thì bắt gặp biểu muội, biểu muội hắn vòi hắn đi mua cho mình, kết quả hắn vừa đến Lưu Chu các thì thấy đôi trâm ngọc đó rất đắt, trả bằng số bổng ℓộc nửa năm cũng không đủ. Thế ℓà hắn mượn cớ ℓén ℓút bỏ trốn, biểu muội hắn nổi giận, mách ℓẻo nương hắn... Nên tai hắn mới bị nương hắn vặn đến sưng tấy thế đấy."
"Ha ha ha... Thảm đến thế ư?" Mạnh Thanh La che miệng cười nắc nẻ, cười mãi không sao dừng ℓại được.
Phó Tam Nguyệt đang đánh xe ở đằng trước: "..."
Này hai "phu thê" kia, hai ngươi tưởng mình nói nhỏ ℓắm à?
Khi Phó Tam Nguyệt cất tiếng, xe ngựa cũng dừng lại.
Giữa lúc màn đêm tối đen như mực phủ kín muôn nơi, ba người đi tới một ngôi mộ.
Phó Tam Nguyệt thầm hừ lạnh trong bụng, kéo xẹt rèm xe lại, che đi ánh nhìn của hai kẻ đang cười trên sự đau khổ của người khác trong xe.
"Cảm ơn ngươi!"
Khi rèm xe buông xuống, Mạnh Thanh La chân thành nói lời cảm ơn với Yến Tu Trúc, cảm ơn hắn vì đã ra tay giúp mình.
Ngoại trừ hắn ta, nàng không còn nghĩ ra được ai đủ khả năng phơi bày chuyện đã xảy ra tại tướng quân phủ vào buổi tối hôm qua ra ánh sáng cho tất cả mọi người tại kinh thành biết cả."Ta còn một việc nữa cần ngươi giúp đỡ."
Đêm khuya thanh vắng, cô nam quả nữ cùng ngồi trong xe ngựa, bầu không khí bỗng chốc trở nên ám muội từ lúc nào không hay, Mạnh Thanh La vội vàng đánh trống lảng.
"Việc gì thế?"
"Điều tra thân thế của dưỡng mẫu ta. Người của ngươi có kinh nghiệm trong việc điều tra lai lịch của người khác, vả lại bên ta cũng không có ai dùng được."Mạnh Thanh La thấy vậy thì ngưỡng mộ đến mức hai mắt lấp lánh đầy sao, bên cạnh có người để sai mọi lúc, mọi nơi đúng là quá tiện!
Dương như đoán được nàng đang nghĩ gì, Yến Tu Trúc giải thích với nàng: "Trước đây những người này là thuộc hạ thân tín của Hoàng tổ phụ ta, là long vệ. Trước khi băng hà, ông ấy đã chia người của mình ra làm bốn, phân cho Hoàng thượng, Thái tử, phụ vương ta và ta."
"À, ra là vậy." Mạnh Thanh La gật đầu cái rụp, thảo nào thân thủ của người này trông có vẻ lợi hại hơn nhiều so với Yến Ưng và Phó Tam Nguyệt.
"Ngày mai ta phái hai người qua chỗ nàng nhé?"Yến Tu Trúc biết Mạnh Thanh La giỏi võ, hơn nữa còn đang mang trên mình bí mật không thể để ai biết, do vậy hắn không dám phái người lợi hại như vậy đến bên nàng khi chưa được nàng cho phép.
Hắn không muốn sự quan tâm của mình khiến nàng hiểu nhầm hắn làm vậy là để giám thị nàng.
Mạnh Thanh La lắc đầu: "Tạm thời ta chưa cần đến."
"Thế tử, đến nơi rồi.""Được thôi." Yến Tu Trúc đồng ý mà không chút do dự.
Thế là Mạnh Thanh La kể lại thật chi tiết sự khác thường của Dương thị vào ban ngày hôm nay, cùng với nguyên nhân tại sao nàng ta được gả vào Mạnh gia cho Yến Tu Trúc nghe.
Sau khi nghe xong, Yến Tu Trúc ngay lập tức kéo rèm xe lên, búng tay với ngoài cửa sổ. Một hắc y nhân che mặt nhanh chóng xuất hiện cạnh xe ngựa.
Một lúc sau, hắc y nhân lĩnh mệnh Yến Tu Trúc rời đi.Yến Tu Trúc giật mình, sau đó hắn cũng hiểu lý do vì sao nàng cảm ơn mình. Hắn mỉm cười, nói với nàng: "Ta nói rồi, nàng muốn giết người thì ta sẽ đưa đao cho nàng, nàng muốn phóng hỏa thì ta sẽ ôm củi đến cho nàng."
"Khụ..." Ngọn lửa đang rực cháy hừng hực trong đôi mắt hắn làm cho Mạnh Thanh La nóng bừng theo, nàng thấy hơi mất tự nhiên nên quay mặt đi chỗ khác.
Hắn đang tỏ tình với nàng sao?
Hay hắn chỉ làm vì trách nhiệm thôi?