Chương 242: Kẻ Sa Cơ Thất Thế
Chương 242: Kẻ Sa Cơ Thất Thế
"Được, ta mượn, ta sẽ viết giấy nợ." Mạnh Thanh Bích ℓập tức nói.
"Tại sao ngươi không đến Cừu phủ?" Yến Tu Hà tò mò hỏi thử.
Mạnh Thanh Bích cúi đầu hé miệng nhưng không nói ℓời nào, đâu phải nàng ta chưa tìm đến cửa, nhưng Cừu phủ chê nương của nàng ta ℓàm mất mặt Cừu phủ, đừng nói ℓà cho mượn bạc, ngay cả vào trong cũng không cho nàng ta vào.
Mạnh Thanh Bích nắm hai tờ ngân phiếu trong tay, cúi đầu nhanh chóng trốn ra ngoài cung.
Từ nhỏ nàng ta đã sống trong nhung lụa, đi đến đâu cũng là đích nữ cao cao tại thượng của tướng quân phủ uy phong, được người khác nâng lên tận trời.
Nàng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nàng ta vì hai trăm lượng bạc mà khổ sở chịu nhục khắp nơi. Ngay cả Nhị công chúa này bình thường thân với nàng ta như tỷ muội ruột cũng xem thường nàng ta.
Hai trăm lượng, trước đây mua bất kỳ một món đồ trang sức nào cũng đều nhiều hơn con số này."Hoàng tổ mẫu đợi đến sốt ruột rồi ư?" Yến Tu Trúc cười hỏi Tô ma ma.
"Còn không phải ư! Tối qua nương nương không làm sao ngủ được, mới sáng sớm đã thức dậy chờ." Tô ma ma tươi cười, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của An An,. Hài tử này thật xinh xắn, một hồi nữa Thái hậu nương nương trông thấy chắc chắn sẽ rất vui.
"Ồ, vậy mau đi thôi."Yến Tu Trúc đã nghe thấy, mỉm cười vỗ nhẹ vào mông An An: "Nhóc quỷ này, gặp ai cũng trưng bộ dạng đáng yêu."
…
Trong đại điện, Thái hậu nương nương được cung nhân bẩm báo rằng Thế tử đã đến ngoài điện.Nghe vậy, Thái hậu nương nương vội vàng chạy ra ngoài xem, còn chưa ra khỏi đại điện, Yến Tu Trúc đã ôm An An bước vào.
Thái hậu vừa nhìn một cái đã thấy đứa bé Yến Tu Trúc đang bế trong lòng: "Ôi chao, bảo bối ngoan của ta..." Thái hậu nương nương đưa tay muốn ôm An An.
"Hoàng tổ mẫu, Hoàng tổ mẫu, chúng ta vào trong trước đã, vào trong trước đã..."Tất là là tại cái kẻ Tây Môn Xuy Tuyết kia, nàng ta còn bị hủy hoại dung nhan nữa. Đợi dùng cao dược, mặt nàng ta được chữa khỏi, nàng ta sẽ khiến cho những kẻ sỉ nhục nàng ta biết tay.
"Ôi chao, Thế tử à, cuối cùng ngài cũng đến rồi!"
Yến Tu Trúc còn chưa đi vào Thọ Khang cung đã thấy Tô ma ma sải bước tới. Thấy hắn và An An được hắn bế trong lòng, ánh mắt bà ta bỗng chốc vui mừng.Nghe nói Thái hậu nương nương chờ từ sáng sớm, Yến Tu Trúc càng bước nhanh hơn, đi trước Tô ma ma.
An An nằm trên vai cha, thấy Tô ma ma quan sát mình, bé lập tức nở nụ cười ngây thơ đáng yêu với bà ta.
"Ôi chao, ôi chao, tiểu công tử cười với ta kìa..." Tô ma ma ngay tức khắc bị hạ gục trước nụ cười đáng yêu của An An, vừa lấy tay đặt lên ngực vừa hô to.
Thái hậu ℓớn tuổi rồi, Yến Tu Trúc sợ bà ấy bị đau ℓưng.
Mọi người quay về đại điện, đợi Thái hậu ngồi xuống, Yến Tu Trúc mới đặt An An xuống trước mặt bà ấy rồi nói với An An: "Gọi Thái tổ mẫu đi."
An An và Bình Bình đều đã có thể nói hai chữ, ba chữ rành rọt rồi.
Nghe cha bảo vậy, An An ℓập tức mỉm cười đáng yêu với Thái hậu: "Thái tổ mẫu!"