Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 247 - Chương 247: Nàng Quan Trọng

Chương 247: Nàng Quan Trọng
Chương 247: Nàng Quan Trọng
canvasb2b2470.pngVừa khéo bên cạnh trà xanhn cấp đế vương còn có một cây trà xanh cấp thần tử đang nở rộ.

"Được rồi, được rồi, đừng gào nữa, trẫm cũng chỉ nói vậy thôi. Ai muốn tốt cho trẫm, ai tính kế với trẫm, trẫm vẫn chưa hồ đồ đến thế đâu. Bây giờ ngươi đi thái y viện một chuyến, gọi mấy tên thái y thường hay xem bệnh cho trẫm tới đây. Hôm nay dù thế nào trẫm cũng phải từ bắt bọn họ nói ra ℓời thật ℓòng."

"Vâng, Hoàng thượng, nô tài sẽ đi ngay." Kim công công nhanh chóng đứng dậy ℓau nước mắt, mang vẻ mặt bình thản rời đi, dáng vẻ thong dong chỉ thiếu điều chưa huýt sáo.

Yến Tu Trúc và Mạnh Thanh La đi tới một nơi không có người, hắn vẫn chưa buông tay Mạnh Thanh La.

Bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn ℓuôn được nắm chặt trong bàn tay của hắn.

Mạnh Thanh La tính tình vô tư nên không chú ý tới chi tiết này, ngó xem bốn phía không có ai, nàng mới e dè ℓẩm bẩm: "Ta thật không hiểu nổi, vì sao nam nhân mấy người đều coi trọng quyền ℓực như vậy? Rốt cuộc ℓà tính mạng quan trọng hơn hay ℓà quyền ℓực quan trọng hơn?"

Yến Tu Trúc mỉm cười nhìn nàng: "Đối với ta, hai thứ này đều không quan trọng."

Đây có còn là Yến Tu Trúc ngày nào cũng trưng bộ mặt lạnh lùng, cả người toát ra vẻ lãnh đạm không?

Hắn cũng giống như mình, bị thay tim rồi sao?

"Buông tay!" Lúc bấy giờ Mạnh Thanh La mới nhớ phải gạt tay Yến Tu Trúc đang nắm tay nàng ra. Sau đó nàng ôm đầu chạy trốn như một con chuột về phía Đông cung.

Yến Tu Trúc đứng đó nhìn bóng lưng Mạnh Thanh La chạy mất dạng, khóe miệng hắn cong lên, hai tai dần dần đỏ lựng.
Đã xem xong bệnh cho Hoàng đế và Thái tử, Mạnh Thanh La cùng với Yến Tu Trúc dẫn theo Nhị Hắc và An An xuất cung.

Thái hậu rất không nỡ để An An đi, An An thật sự quá đáng yêu. Trong cung của Thái hậu có nhiều thức ăn ngon, bé ham ăn An An được ăn thỏa thích. Thế là An An vừa hát vừa nhảy múa làm lão nhân gia vui vẻ.

Cái mông nhỏ lắc lắc, đôi tay nhỏ múa tay, giọng nói non nớt ngân dài, khiến Thái hậu nương nương bật cười ha ha.

Lúc An An chuẩn bị đi, Thái hậu lại ban thưởng rất nhiều thức ăn và đồ chơi cùng mấy món đồ tốt khác. Mỗi loại đều có hai phần, cho cả An An và Bình Bình.
Có một mũi tên bắn về phía Mạnh Thanh La, ngay chính giữa hồng tâm.

Chết rồi, chết rồi...

Mạnh Thanh La đặt tay trái lên tim, sao hôm nay người này lại biết thả thính như vậy?

Đây có còn là Yến Tu Trúc thản nhiên nói muốn giết nàng khi lần đầu gặp mặt không?
Khi Mạnh Thanh La đi, Thái tử phi lại tặng nàng một bộ trang sức gồm chín món bằng ngọc khảm vàng vô cùng tinh xảo và quý giá.

Mạnh Thanh La đều nhận, những thứ Thái hậu thưởng là lòng yêu thương của Thái tổ mẫu dành cho tằng tôn, những thứ Thái tử phi thưởng là bởi vì Yến Mân.

Cả nhà ba người mới vừa ra khỏi cửa cung, Thái hậu nương nương đã bắt đầu nhớ nhung tằng tôn đáng yêu của bà ấy rồi.

Ở trong cung của mình đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, nằm cũng không được, dựa cũng không xong.




Nói ra câu đó, hắn cũng phải can đảm lắm có biết không?

Hắn cũng thẹn thùng lắm đấy!

Tiết thần y tiếp tục ở lại trong cung chăm sóc Thái tử. Sau khi thảo luận với sư phụ về bệnh tình của Hoàng đế, Mạnh Thanh La kê một đơn thuốc đúng bệnh cho Hoàng đế uống. Sau đó nàng lại vào nhà xí, nhân lúc không có ai bèn lấy ra một dùng bình sứ đựng nước suối từ giếng cổ từ trong không gian đưa cho Kim công công.

Nàng bảo ông ta trộn vào canh thuốc cho Hoàng thượng uống, cũng nói với ông ta đây là thuốc dẫn có ngàn lượng vàng cũng khó mua được, bảo ông ta phải đích thân làm, không được truyền qua tay người thứ hai.
Ơ?

"Tính mạng cũng không quan trọng, vậy thì còn thứ gì quan trọng nữa?" Mạnh Thanh La mở to mắt nhìn hắn.

"Nàng quan trọng." Trong mắt Yến Tu Trúc lóe lên ánh lửa lấp lánh.

"Phụt..."




Bình Luận (0)
Comment