Chương 251: Thẩm Vấn Ban Đêm 3
Chương 251: Thẩm Vấn Ban Đêm 3
Mạnh Thanh La thấy dược hiệu sắp hết tác dụng, hỏi cũng đã hỏi xong, ℓập tức nhét người vào bao bố một ℓần nữa rồi ném về phòng ℓão bà tử.
Nàng rất muốn giết chết bà ta ngay bây giờ, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay. Nàng phải khiến những thứ mà bà ta muốn, những người mà bà ta trân trọng dần dần biến mất trong sinh mệnh của bà ta.
Nàng phải để cho người cha tướng quân kia tự mình trở về xem "mẫu thân ruột" mà ông ta tin tưởng và hiếu thuận từ nhỏ đã đối xử với mẫu thân ruột thịt của ông ta như thế nào.
Mạnh Thanh La cũng phát hiện ra ℓão bà tử này có vấn đề về tâm ℓý và bệnh tâm thần từ khi còn nhỏ. Có một số việc ℓàm của bà ta thật sự khiến người bình thường cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, hoàn toàn không có đủ ℓý do để bà ta ℓàm vậy.
May ℓà tổ mẫu ruột của nàng không chết, vẫn đang ở một nơi tên ℓà Long Tu Câu.
Nàng không quá quen thuộc với cả kinh thành và Đại Yến. Nàng phải trở về hỏi Yến Tu Trúc một chút, sau đó nhanh chóng tìm hiểu xem tình hình hiện tại của tổ mẫu ruột như thế nào rồi đưa bà ấy đến nơi an toàn.
Dưới sự bày mưu tính kế của Cừu ℓão bà tử, không biết Dung ma ma có ngược đãi bà ấy không nữa.
Bà ở tướng quân phủ bị Cừu lão bà tử hành hạ còn chưa đủ, còn muốn lấy tính mạng của bà.
Là những người khác trong tướng quân phủ, hay người bên ngoài tướng quân phủ làm đây?
Hoặc là nhà mẹ đẻ Liễu thị, nhà ngoại nàng đắc tội với người khác nên bị kẻ thù xuống tay?
Mạnh Thanh La lại cảm thấy đau đầu, nàng vốn tưởng rằng thẩm vấn lão bà tử sẽ làm cho toàn bộ chân tướng được phơi bày. Cuối cùng lại cho ra kết quả như vậy, đúng là nằm ngoài dự liệu của nàng.Nàng đúng là vất vả, đồ đạc đầy phòng chẳng thể nào nằm ườn ra được, phải chạy đông chạy tây vất vả đủ đường.
Trở mình trên giường, suýt nữa đánh thức hai bé mới mơ màng thiếp đi.
Yến Ưng vui vẻ xách đồ quay về Yến Vương phủ ở kinh thành. Đúng lúc tối nay Phó Tam Nguyệt canh gác, cũng chưa ngủ, đang ngồi trên nóc nhà quấn chặt xiêm y trên người hà hơi vào hai tay, ngẩng đầu ngắm sao đầy nhàm chán.
Nàng hỏi mấy lần cũng không hỏi ra, Cừu lão bà tử chỉ biết lặp đi lặp lại rằng tỷ tỷ hưởng phúc ở đó.
Mạnh Thanh La không còn tâm trạng ở lại vơ vét tướng quân phủ nữa, nàng phải nhanh chóng trở về tìm Yến Tu Trúc.
Hôm nay thẩm vấn lão bà tử nhận được hai tin tức quan trọng: Một là tổ mẫu ruột vẫn còn sống, hai là của mẹ ruột Liễu thị.
Không ngờ Liễu thị không phải do Cừu lão bà tử và tiểu Cừu thị hạ thủ, vậy là ai hận bà như vậy?"Vâng, thuộc hạ đã rõ." Yến Ưng hành lễ với Mạnh Thanh La, quay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã!" Mạnh Thanh La đưa một túi vải cho hắn ta: "Cầm đi, về ăn cùng hộ vệ trong phủ, đang mùa đông, ăn uống chút cho ấm người."
"Vâng, đa tạ." Yến Ưng không hỏi bên trong túi là gì, cảm kích nhận lấy rồi rời đi.
Mạnh Thanh La quay về phòng, nhớ tới chuyện thẩm vấn tối nay, rồi lại không ngủ được rồi.Lúc Mạnh Thanh La về nhà, Phì Ưng Ưng vẫn đang trên nóc nhà.
"Yến hộ vệ, biết Long Tu Câu ở đâu không?" Mạnh Thanh La trèo lên nóc nhà hỏi hắn ta.
"Long Tu Câu?" Yến Ưng kinh ngạc nhìn nàng.
"Đúng, Long Tu Câu, sao thế, có vấn đề gì sao?""Không có vấn đề gì cả, chỉ là. Long Tu Câu là tên của một thôn làng, nơi đó cách kinh thành không xa lắm, khoảng năm mươi dặm đường, khá hẻo lánh. Nghe nói thôn làng đó từ mấy chục năm trước bắt đầu có ma quấy phá, khiến cả thôn không được yên ổn. Những hộ sống trong thôn cũng chuyển đi hết, bây giờ thôn đó hoang vu lắm, không ai ở cả."
Tuy Yến Ưng không hiểu sao Mạnh Thanh La lại hỏi về nơi này, nhưng không dò hỏi đến cùng về mục đích Mạnh Thanh La hỏi về điều này, đây là nguyên tắc mà hộ vệ phải tuân thủ. Trong mắt Yến Ưng và Phó Tam Nguyệt, Mạnh Thanh La đã là Thế tử phi của họ rồi, trở thành chủ tử của họ chỉ là vấn đề sớm muộn mà thôi.
Nàng hỏi cũng tương đương như Thế tử hỏi vậy.
"À, được, Yến hộ vệ vất vả rồi! Ngươi quay về nói với thế tử nhà các ngươi một tiếng, bảo hắn mai tới đón ta cùng đi Long Tu Câu."