Chương 253: Thế Tử Thật Tủi Thân
Chương 253: Thế Tử Thật Tủi Thân
"Nói!"
"Hôm nay Mạnh cô nương tới tướng quân phủ một chuyến, quay về hỏi thuộc hạ một nơi. Đó ℓà Long Tất Câu có ma, sau đó còn bảo mai Thế tử có rảnh thì đi đón ngài ấy, cùng ngài ấy đến đó một chuyến."
Yến Tu Trúc gật đầu, rời đi.
Yến Tu Trúc vừa đi, Phì Ưng đã khóc ℓóc hỏi Phó Tam Nguyệt: "Tam Nguyệt ca, có phải mai Thế tử sẽ bắt chúng ta đi cọ nhà xí không?"
"Không đâu!" Phó Tam Nguyệt ℓắc đầu một cách chắc chắn: "Chủ yếu ℓà đồ ăn của Mạnh cô nương quá ngon, rượu cũng ngon, chúng ta nhất thời không phát hiện ra Thế tử đến! Nếu rượu tự chúng ta mua, chắc chắn phải chịu phạt."
Vấn đề quan trọng không phải họ đang ăn đồ ăn, Thế tử không bạc đãi thuộc hạ. Quan trọng ℓúc bọn họ ăn ℓại thả ℓỏng cảnh giác, Thế tử đã đi tới bên cạnh rồi mà bọn họ vẫn không phát hiện.
Yến Tu Trúc trở về phòng, ngồi trên ghế, thở dài tủi thân nhìn đồ ăn cướp được từ hai hộ vệ đặt trên bàn. Sao A La không nghĩ đến bảo Phì Ưng mang chút đồ ăn cho hắn chứ?
Lúc xe ngựa đi qua một con hẻm, Mạnh Thanh La nhớ tới lời dặn của Dương thị, nàng bảo Phó Tam Nguyệt dừng xe lại, lát nữa nàng sẽ về.
Hai người ngồi xe ngựa ra khỏi thành.
Lúc xe ngựa đi qua một con hẻm, Mạnh Thanh La nhớ tới lời dặn của Dương thị, nàng bảo Phó Tam Nguyệt dừng xe lại, lát nữa nàng sẽ về.
Biểu ca Liễu Bất Phàm thuê phòng ở đây, hôm nó sau khi rời khỏi nhà, nói rằng muốn ôn tập vài ngày rồi rồi đến nhà chơi."Ừm."
Mạnh Thanh La đáp lời, không từ chối, hắn muốn đi theo thì cứ đi thôi.
Đồ bám đuôi!
Hai người đi vào con hẻm, nhanh chóng tìm được tiểu hiện Liễu Bất Phàm từng hình dung, cửa viện khép hờ, không đóng.Hắn xử lý công vụ đến đêm, cũng biết đói mà.
Một lúc sau, hắn vươn tay ăn một hạt trong gói giấy dầu, ánh mắt sáng lên, ngon quá!
Mà ăn xong lại càng muốn ăn hơn, chẳng mấy chốc, chút đậu phộng còn dư lại trong gói giấy dầu cũng bị hắn ăn hết mà còn sợ không đủ, sau đó lại nhìn chằm chằm hai cái bánh bao đã nguội trên bàn. Nghĩ lại, Dư ma ma đã đi nghỉ từ lâu, không làm phiền bà ấy nữa, hắn đứng dậy tới bếp cầm ấm nước rót một chén trà nóng.
Hai cái bánh bao lạnh với trà nóng, cũng khá no rồi.Mạnh Thanh La đẩy cửa đi vào, bên trong rất yên tĩnh, hoàn cảnh thế này
Lúc hai người đang định lên tiếng gọi, trong phòng vang lên tiếng phẫn nộ: "Ta sẽ không làm loại chuyện này đâu."
Đây là giọng biểu ca Liễu Bất Phàm của nàng.
Mạnh Thanh La và Yến Tu Trúc cùng dừng chân, nhìn nhau rồi đứng bất động tại chỗ.Hôm sau.
Yến Tu Trúc tới đón Mạnh Thanh La đến Long Tu Câu. Tuy Mạnh Thanh La không nói với Phì Ưng đến đó làm gì, nhưng hắn cũng đoán được đại khái.
Hai đứa nhỏ đều để ở nhà, Mạnh Thanh La nói với Dương thị, việc cần làm hôm nay khá phiền phức. Nàng sẽ cố gắng về nhà vào buổi tối, nếu thấy muộn mà nàng chưa về thì đừng sốt ruột, chắc chắn mai sẽ về.
Hai người ngồi xe ngựa ra khỏi thành.Vài ngày nữa là đến Tết rồi, Dương thị nhớ hắn ta, bảo nàng rảnh thì nói với Liễu Bất Phàm một tiếng, bảo hắn ta đến nhà đón tết ăn cơm.
Mạnh Thanh La bận rộn không rảnh, đúng lúc hôm nay đi ngang qua vào nói với hắn ta một tiếng, không tốn bao nhiêu thời gian.
"Ta đi cùng nàng."
Yến Tu Trúc xuống xe theo, hôm đó ở trong cung tiễn Mạnh Thanh La về, hắn có nhìn thấy Liễu Bất Phàm từ xa nên biết đó là biểu ca của Mạnh Thanh La, trông cũng không tệ, văn vẻ cũng không tầm thường, còn là giải nguyên của kỳ thi mùa thu ở Doãn Châu phủ."Liễu Bất Phàm, người Doãn Châu, giỏi làm sách luận. Sức khỏe phụ thân ở nhà yếu ớt, gia mẫu làm ăn miễn cưỡng duy trì được cuộc sống. Tổ phụ từng là đồng tri Doãn Châu, đại cô mẫu mất tích, tiểu cô mẫu là chủ mẫu tướng quân phủ, đáng tiếc không được sủng ái. Sau khi sinh xong một nữ nhi thì mất, biểu muội kia của ngươi cũng không được sủng ái, bị vứt bỏ... Còn thân phận học sĩ này của ngươi, chủ tử nhà chúng ta coi trọng là phúc của ngươi. Nếu ngươi không đồng ý ngài ấy chỉ cần động tay một chút, đừng nói ngươi không còn vinh hoa phú quý cả đời này, có khi còn khiến ngươi lụi tàn ngay lập tức, im lặng biết mất khỏi kinh thành.”