Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 255 - Chương 255: Chỉ Có Một Cữu Cữu

Chương 255: Chỉ Có Một Cữu Cữu
Chương 255: Chỉ Có Một Cữu Cữu
canvasb2b2550.png"Nương tay cũng được thôi, nói cho ta biết chủ tử của ngươi đến từ phủ nào?" Mạnh Thanh La ℓạnh ℓùng nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Là… ℓà Cừu phủ."

"Kẻ thù của Bình Dương Bá phủ?"

"Vâng, vâng!" Người dưới đất bối rối gật đầu.

"Ồ…" Mạnh Thanh La cười khẩy, mân mê cằm: "Ngươi biết ta ℓà ai không?"

"Ta biết, người ℓà biểu muội của Liễu học trò… Biểu… muội?" Nói đến đây, người này bỗng im bặt, nhìn Mạnh Thanh La: "Người ℓà đích trưởng nữ Thanh La của Mạnh tướng quân à?"

"Đúng thế!" Mạnh Thanh La gật đầu: "Ta chính ℓà Mạnh Thanh La không được sủng ái trong phủ, bị tướng quân phủ vứt bỏ mà ngươi nói đây! Ngươi nhớ cho kỹ, Liễu Bất Phàm ℓà biểu ca của ta, không phải ai cũng ức hiếp huynh ấy được. Ngươi quay về nói cho chủ tử nhà ngươi biết, nếu vẫn dám mơ mộng hão huyền, đòi hại người khác thì cứ chờ ta đến gây sự đi, trước hết ta sẽ đánh ông ta một trận như đánh ngươi cho hả giận rồi tính tiếp."

"Biểu… biểu tiểu thư, đó là cữu cữu của người!" Người dưới đất đang định phản bác điều gì đó nhưng vết thương trên mặt vẫn nhức nhối nên hơi ngập ngừng.

"Sai rồi, ta chỉ có một cữu cữu, đó là cữu cữu Liễu gia, cha ruột của Liễu Bất Phàm, không phải chó mèo vớ vẩn gì cũng xứng làm cữu cữu của Mạnh Thanh La này! Cút!" Mạnh Thanh La lạnh lùng nói.

"Vâng, vâng, tiểu nhân cút ngay…" Người dưới đất lảo đảo chạy ra ngoài.

"Khoan đã!"
"Vâng…"

Liễu Bất Phàm kinh ngạc nhìn cảnh tượng này: "..."

Yến Tu Trúc đứng ở cửa viện với gương mặt lạnh tanh: "..."

Sao phong cách này của A La quen thế?
"Vâng, còn… còn chuyện gì thế?" Người kia giật mình, gượng gạo quay đầu lại, nhìn Mạnh Thanh La.

"Lấy bạc trên người ngươi ra, biểu ca ta bị ngươi đe dọa, ngươi phải bồi thường tổn thất tinh thần cho huynh ấy, ngoài ra còn có tiền thuốc men cho tay ta, hồi nãy ta bị thương khi đánh ngươi, giờ đang rất đau, cần chữa trị!"

"Hả?"

Gương mặt sưng vù của đối phương hiện rõ vẻ ngơ ngác, có nhầm không? Rốt cuộc là ai bị thương, ai mới cần tiền thuốc men vậy?
Hạ nhân của Cừu phủ bị Mạnh Thanh La đánh cho sợ hết hồn, nhưng vẫn thầm thấy may mắn, vì hắn ta đã biết nữ tử trước mặt chính là Mạnh Thanh La của tướng quân phủ, hắn ta nghĩ chắc vẫn đòi được số bạc này về, nên lấy bạc ra một cách dứt khoát.

Hắn ta lấy ngân phiếu một nghìn lượng - vốn để hối lộ Liễu Bất Phàm đi thi hộ ra.

Ngoài ra trên người hắn ta còn hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng và năm đồng bạc, tương đương với khoảng năm lượng bạc.

Sau khi nhận những thứ này, Mạnh Thanh La lại đá hắn ta: "Mau cút đi, đừng đứng đây để làm bổn cô nương chướng mắt nữa!"
"Vâng, ta cút ngay, cút ngay đây!" Hạ nhân của Cừu phủ vội chạy đi, rất sợ nếu chần chừ thì sẽ không đi được nữa.

Sau khi người kia đi rồi, Liễu Bất Phàm lo lắng hỏi Mạnh Thanh La: "Biểu muội, liệu họ có trả thù muội không?"

Mạnh Thanh La xua tay: "Chỉ là bá phủ thôi, sao hơn tướng quân phủ của chúng ta được? Biểu ca đừng lo lắng, họ không dám làm gì ta đâu."

"Đây, huynh cầm đi!" Mạnh Thanh La đưa ngân phiếu một nghìn lượng bạc và năm đồng bạc cho Liễu Bất Phàm: "Huynh cất kỹ một nghìn lượng này, ở kinh thành cũng cần chút bạc phòng thân. Huynh cầm luôn năm lượng này đi, lát nữa thuê xe ngựa, dọn đồ rồi rời khỏi tiểu viện, chuyển đến ngõ Hoa Mạch!"
"Ta không muốn thế, ta không thể bắt muội chịu trách nhiệm cho phiền phức của ta, hơn nữa ta không lấy tiền đâu." Liễu Bất Phàm lắc đầu từ chối, một nghìn lượng đấy, quá nhiều.

"Huynh đừng nói nhiều nữa, bảo huynh nhận thì cứ nhận đi. Ta lấy một trăm lượng này, xem như thù lao đánh người vậy!" Mạnh Thanh Lan đặt ngân phiếu và đồng bạc lên bàn, cất hai tờ ngân phiếu năm mươi lượng đi.

"Huynh mau thu dọn đi, tạm thời những người kia sẽ không tới gây sự với huynh, nhưng đến khi họ phản ứng lại thì chưa biết! Hơn nữa, lúc nào nương của ta cũng bảo huynh học hành vất vả, nói huynh ở kinh thành một mình, cũng cô đơn, huynh qua đó ăn Tết với nhà ta, cũng tiện bầu bạn với bà ấy. Ta bận bên ngoài suốt, không có thời gian ở bên nương nhiều."


Chẳng lẽ người bị đánh, bị thương không phải hắn ta à?

"Nhanh lên, bổn cô nương còn việc quan trọng khác."

"Vâng, vâng!"

"Lấy hết ra, đừng để ta phải soát người. Đến khi ta ra tay thì y phục của ngươi cũng không còn đâu!"





Bình Luận (0)
Comment