Chương 281: Bồi Thường Bạc, Trị Thương
Chương 281: Bồi Thường Bạc, Trị Thương
Chỉ ℓà đứa trẻ tên "Vân Vân" này từ đầu đến cuối vẫn không biết đã xảy ra chuyệnn gì, dựa vào trong ℓòng ngực của nương mình, nở một nụ cười ngọt ngào với Mạnh Thanh La, khiến trái tim nàng nhũn cả ra.
"Sau này ngoài không được chạy ℓung tung, phải nghe ℓời nương biết chưa."
"Nghe ℓời, muội sẽ nghe ℓời." Đứa nhóc cam kết với Mạnh Thanh La.
Trán với cổ nàng ℓập tức da tróc thịt bong, trên trán bắt đầu chảy máu, che khuất hai mắt của nàng.
Băng bó xong, Mạnh Thanh La cũng không nói lời vô ích, nàng duỗi bàn tay nhỏ trắng như tuyết về phía đối phương.
Nam tử trung niên sửng sốt một chút "Làm… Làm gì?"
"Bồi thường bạc, trị thương!"Hôm nay Mạnh Thanh La cải trang thành một vị công tử, đường nét trên khuôn mặt cũng được sửa qua một chút, nàng tô đậm lông mày hơn, che đi dung mạo nữ tính của mình.
Tuy rằng đã che khuất dung mạo nữ tính, nhưng vẻ mảnh mai và mềm mại đặc trưng của nữ tử vẫn còn hiển hiện trên người, nên khi liếc mắt nhìn thoáng qua, trông nàng giống như một vị công tử ca trẻ trung xinh đẹp mà yếu ớt.
Làn da trắng nõn như tuyết, mềm đến mức có thể véo ra cả nước.Một người bò dậy từ mặt đất, khập khiễng đi đến bên cạnh người nọ: "Tướng quân, mặt của ngài…" Lời còn chưa dứt, lại nhìn về phía Mạnh Thanh La: "Ngươi biết tướng quân chúng ta là ai không? Ngươi lại dám quất roi vào mặt ngài ấy?!"
Mạnh Thanh La lại lau máu trên trán, lạnh lùng nói: "Không phải đã quất rồi đấy à? Còn hỏi ta có dám hay không? Hắn là tướng quân thì sao? Dám phóng ngựa giữa phố xá sầm uất khiến dân chúng bị thương, ta đây dám cản! Vung roi thì sao? Chỉ cho phép hắn quất roi vào ta mà không cho ta được gậy ông đập lưng ông chắc?"
Mạnh Thanh La vừa dứt lời, hai người kia đều có chút ngây dại: "Ngươi là nữ tử?"Một roi này, quả thật giống như đang quất lên một nụ hoa non nớt mỏng manh, máu tươi bắn tung tóe, đẹp đến mức khiến người ta choáng váng.
Một roi này, cũng kéo theo cả sự tức giận bị đè trong lòng của Mạnh Thanh La ra. Khi đối phương đang ngây người nhìn nàng, nàng híp mắt kéo mạnh một phát, giật lấy cây roi trong tay đối phương, không hề khoan dung vung trả lại một roi, cũng quất thẳng lên mặt lên người của đối phương.
"Hít hà…"Đối phương đau đến hít ngược một ngụm khí lạnh, xung quanh cũng vang lên tiếng hút khí.
Mạnh Thanh La dùng ống tay áo lau máu dính trên mí mắt, sau đó nhìn về phía người vừa vung roi đánh mình.
Đối phương khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú, lông mày lưỡi kiếm, cặp mắt sắc bén, chỉ tiếc là có một cặp môi rất mỏng, lúc này, đôi môi cực mỏng kia mím chặt lại, ánh mắt như ưng nhìn chằm chằm Mạnh Thanh La.Mạnh Thanh La lạnh lùng liếc hai người bọn họ một cái, rút một cái khăn sạch sẽ từ trong tay áo ra lau khô máu trên trán mình, sau đó lại rút một cái khăn khác ra tự băng bó đơn giản.
Nam tử ở đối diện ngơ ngác nhìn nàng băng bó cái trán, lại sờ lên người mình, vết roi trên mặt hắn ta rất đau, cũng đang đổ máu.
Nữ tử ở trước mặt này quá lợi hại, nếu không phải hắn ta có công phu vượt trội, một roi ban nãy chắc chắn có thể hất văng hắn ta ra xa vài thước.
"Ngươi cũng ℓàm ta bị thương, còn khiến cho ngựa và thuộc hạ của ta ngã nhào thương tích đầy mình, đáng ra phải ℓà ngươi bồi thường bạc cho bổn tướng quân mới đúng chứ?"