Chương 284 - Chương 284: Ta Họ Mạnh
Chương 284: Ta Họ Mạnh
Chương 284: Ta Họ Mạnh
Người của Ngũ thành binh mã ty cuối cùng vẫn thương hại nàng, không sai người ℓấy dây xích khóa Mạnh Thanh La ℓại. Lúc đi còn cố ý quan tâm Mạnh Thanh La một câu: "Cô nương, tên của ngươi ℓà gì? Nhà ở đâu? Lát nữa bổn đại nhân phái người tới nhà ngươi kêu cha ngươi tới đón ngươi trở về, nghe ngươi nói thì ngươi không có nương, nhưng chắc ℓà vẫn có có cha phải không?"
Mạnh Thanh La mỉm cười, tặng cho ông ta một tấm thẻ người tốt miễn phí, nói với ông ta: "Đại nhân, ngươi đúng ℓà người tốt, người tốt sẽ được đền đáp xứng đáng!"
Ngay sau đó ℓại nói thêm một câu: "Đại nhân, ngài thật sự có thể kêu người cha cặn bã kia của ta tới đón ta ư?"
Vị đại nhân được phát thẻ người tốt cảm thấy cực kỳ thoải mái, vui sướng gật đầu: "Đương nhiên rồi, chỉ cần chúng ta nói một câu, dù hắn ta có không thích ngươi tới cỡ nào thì cũng phải tới đón ngươi!"
"Được, vậy ta đây nói nhé?"
"Ừm, nói đi, nói đi, đừng sợ!"
"Ta họ Mạnh."
Ngũ thành binh mã ty và đám nha dịch chạy biến, quần chúng hóng hớt cũng ngó nghiêng, hình như… "quả dưa lớn" này trông không dễ nhằn chút nào, cũng cất bước chạy hết đi!
Hiện trường chỉ còn lại thuộc hạ của Mạnh Thượng Phi, cùng với hai cha con, lẻ loi đứng đó.
Ngũ thành binh mã ty cùng với kinh triệu nha dịch đều dừng chân lại, kinh ngạc sợ hãi nhìn về phía nàng: "Cô nương, ngươi nói nhà ngươi ở đâu?"
Mạnh Thượng Phi vẫn còn ngơ ngác đứng đó, hoàn toàn không kịp phản ứng lại rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra?
Sao mà hắn ta vừa vào kinh thành lại bị người ta đè xuống đường đánh cho một trận, đánh đến mặt trong mặt ngoài đều mất sạch.
Hoàn toàn không chú ý đến cuộc hội thoại của hai người bên này."Uy Dũng tướng quân phủ đó!" Mạnh Thanh La nhún vai với người nọ, vẻ mặt vô tội chớp đôi mắt to.
Người nọ: Mẹ kiếp!… Tàn nhẫn!
Mạnh Thanh La dùng lời quay phó tướng mòng mòng, tiếp theo lại quay mòng mòng người của Ngũ thành binh mã ty.
Bên kia, Mạnh Thượng Phi từ từ hồi thần, nghe được lời này trong lòng tức khắc run lên!Cặp mắt gấu trúc không dám tin tưởng nhìn về phía Mạnh Thanh La: Nàng vừa nói mình sống ở đâu?
"Ngươi là người của Uy Dũng tướng quân phủ thật sao?" Người dẫn đầu Ngũ thành binh mã ty lại xác nhận với Mạnh Thanh La một lần nữa.
"Đương nhiên, cam đoan không lừa ngươi!" Mạnh Thanh La gật đầu.
Lần này, bất kể là Mạnh Thượng Phi hay là mấy thuộc hạ của hắn ta, đều nghe rõ mồn một.Nói xong, thấy Mạnh Thượng Phi và nàng vẫn đang trừng mắt nhìn nhau, hoàn toàn không đếm xỉa tới mình, vì thế ông ta vung tay lên, dẫn theo thuộc hạ ba chân bốn cẳng rút lui, chuồn mất tăm.
Người của Ngũ thành binh mã ty và đám nha dịch: Đúng là làm khó các bảo bảo mà!
Đùa gì vậy chứ?
Trong thời gian qua tướng quân phủ truyền ra ít trò cười à? Ông ta còn tiếp tục ở lại đây xem trò hề, muốn đắc tội ai chứ?Mạnh Thượng Phi sải bước đến trước mặt Mạnh Thanh La, nhìn chằm chằm cặp mắt hồ ly cực kỳ giống thê tử đã mất của mình: "Ngươi là…"
Trong đầu hắn ta hiện lên một cái tên, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng.
Bởi vì, hắn có lỗi với hài tử ấy!
Người của Ngũ thành binh mã ty nhìn Mạnh Thượng Phi, lại nhìn Mạnh Thanh La, đầu tiên là vẻ mặt mờ mịt và không tin, sau thì chợt lóe lên điều gì đó, cuối cùng nghẹn ra một câu: "Mạnh, Mạnh tướng quân… Ngài coi, xem ra đây là chuyện nhà của các ngài, chúng ta không tiện nhúng tay cho lắm, chúng ta đi đây, chính ngài tự xử lý, tự xử lý ha!""À, ngươi cũng họ Mạnh hở, tính ra cùng họ với Mạnh tướng quân!" Vị đại nhân kia gật đầu, lại nhìn thoáng qua Mạnh tướng quân đang đứng ở nơi đó không biết đang nghĩ gì.
Chỉ cần hắn ta không nổi giận, hôm nay ông ta cũng không định trách phạt cô nương đáng thương này, mang nàng về rồi xử lý qua loa là được.
"Ừm, đương nhiên rồi, tính ra thì ta cũng là người của Uy Dũng tướng quân phủ đấy!"
Hửm?