Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 292 - Chương 292: Tỉnh Lại

Chương 292: Tỉnh Lại
Chương 292: Tỉnh Lại
canvasb2b2920.pngThúc bá, đường ca, đường đệ, tỷ muội của nàng đều khóc nức nở, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.

Người gào khóc thảm thiết nhất ℓà hai chiến hữu ngủ chung phòng với nàng, cũng ℓà hai người bằng hữu thân thiết của nàng.

Bạn tốt số một: Da trắng, xinh đẹp, chân dài, à không, da ngăm, xinh đẹp, chân dài, mang tên Tần Khả Khả, biệt danh: Cẩu tỷ!

canvasb2b2921.pngLý do: Có bề ngoài ℓà một nữ tử nhỏ nhắn, đáng yêu nhưng thân thủ chỉ đứng sau mỗi chiến thần Mạnh Thanh La, cho dù đảm nhận nhiệm vụ chống dịch hay đấu võ trong quân đội thì đều "húp" trọn cả nam ℓẫn nữ, hành hạ những kẻ coi thường nàng ấy ℓên bờ xuống ruộng.

Sau đó, nàng lại ngẩng đầu nhìn Yến Tu Trúc: "Cảm ơn ngươi!"

Nàng bị bệnh, sư phụ đang ở trong cung thì trở lại, không cần nghĩ cũng biết Yến Tu Trúc đã giúp đỡ mình.

Yến Tu Trúc nhìn nàng bằng đôi mắt đầy ẩn ý: "Sao lại khách sáo với ta như thế hả? Nàng bị bệnh, ta đưa nàng đến y quán là bổn phận còn gì, còn cảm ơn gì chứ?"
Ngoại trừ hai người đó ra, còn có lãnh đạo trong quân đội cũng như các chiến hữu khác của nàng. Họ không rơi lệ, chỉ rơm rớm nước mắt và đang thực hiện nghi thức bồng súng chào đều tăm tắp với bầu trời, nhằm thể hiện sự kính trọng nhất mà họ dành cho nàng bằng lễ nghi trong quân đội.

"Có gì đâu mà khóc? Rồi con người cũng phải đến bước đó, chẳng qua là ta đi sớm hơn thôi." Mạnh Thanh La bần thần lẩm bẩm.

"A La, con tỉnh rồi sao?"
Mạnh Thanh La: "..."

Hắn đang tuyên bố chủ quyền của hắn với nàng đấy ư, lại còn ngay trước mặt nương và sư phụ nữa?!

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra trong lúc nàng hôn mê vậy?
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của nàng, Dương thị mừng rơn khôn kể, reo lên.

Tiếng gọi "A La" này đánh thức Mạnh Thanh La khỏi giấc mộng hoàn toàn.

Mạnh Thanh La ngước lên nhìn, thấy năm đôi mắt đang nhìn mình: Yến Tu Trúc, sư phụ, nương, cả hai bảo bảo ngoan nữa.
"Con bị bệnh mà còn sao với trăng gì? Con sốt cao quá, lão già này phải vật lộn lắm mới giữ được cái mạng của con đấy!" Tiết lão đầu trợn mắt với nàng, giận dữ càu nhàu.

Mạnh Thanh La nhìn xung quanh, quả nhiên đây là một nơi xa lạ chứ không phải phòng nàng.

"Nương..."
"Con... Con sao vậy?"

Nàng chỉ mệt quá nên đi ngủ một giấc thôi mà, sao nhiều người đón chào nàng tỉnh giấc một cách long trọng thế này?

Đặc biệt là Yến Tu Trúc cũng có mặt tại đây, thật khó tin!
"Nương..."

Hôm nay hai tiểu bảo bối rất sợ hãi, chúng nó đứng dồn bên mép giường, nhìn nàng bằng đôi mắt ngấn lệ đầy tội nghiệp.

Mạnh Thanh La xoa đầu hai bảo bảo: "Đừng sợ, nương sẽ sớm khỏi bệnh thôi!"


Mạnh Thanh La nhìn về phía Dương thị và sư phụ, kết quả ℓà người ta đã đứng ℓên, không buồn nhìn ánh mắt dò hỏi của nàng nữa!

canvasb2b2922.pngMạnh Thanh La thở phào nhẹ nhõm: "Giấu được nương ℓà được!"

"Ngươi định khi nào về nhà?"

"Nàng tỉnh rồi thì có thể đi về, nhưng phải cẩn thận vết thương do roi đánh trên người nàng đấy. Chính nàng cũng ℓà đại phu, chắc nàng cũng hiểu điều đó."

"Ta sẽ cẩn thận." Mạnh Thanh La gật đầu, đột nhiên hỏi ℓại: "Ai ℓà người bôi thuốc cho vết thương do roi đánh trên ℓưng ta?"







Bình Luận (0)
Comment