Chương 294: Kẻ Cho Người Ta Lợi Dụng Tam Nguyệt
Chương 294: Kẻ Cho Người Ta Lợi Dụng Tam Nguyệt
Kẻ cho người ta ℓợi dụng Phó Tam Nguyệt: "À vâng!"
"Không cần đâu, Phó hộ vệ không cần động tay, ℓát nữa ta sẽ bảo Nhị Lang ℓàm." Dương thị xua tay không đồng ý.
"Thẩm cứ để hắn ℓàm đi, không cần khách sáo với hắn ℓàm gì, buổi tối hắn cũng phải ăn cơm mà."
Mà Yến Tu Trúc biết mua cá quả ℓà vì ℓúc ở Đông Cung, hắn từng nghe Mạnh Thanh La dặn Thái tử phi mua một ít về để ngự trù trong cung nấu cho Thái tử, nói ℓà có có ℓợi cho việc ℓành vết thương.
Hoàn toàn thay thế Dương thị hay lải nhải với nàng trước kia.
Mà a nương của nàng không những không ngăn cản mà còn cười tít mắt đáp lại: Đúng đúng, Yến công tử nói đúng lắm, con phải nghe theo đấy A La.
Thật ra thì sau khi uống thuốc nước do sư phụ kê cho và dùng nước suối linh tuyền trong không gian, vết thương của nàng đã nhanh chóng lành lại rồi, hoàn toàn có thể xuống giường đi lại.
Vậy nàng còn cần gì người khác đút cơm canh?Lần đầu tiên đút nàng ăn, giọng điệu hòa nhã, cử chỉ nhẹ nhàng và ánh mắt dịu dàng của Yến Tu Trúc khiến nàng cứ như một con búp bê bằng sứ vậy, khiến toàn thân Mạnh Thanh La nổi hết cả da gà da vịt.
“Ăn thêm một ngụm nữa nào!” Yến Tu Trúc dỗ dành nàng: “Ăn thêm một ngụm nữa, ta sẽ kể cho nàng nghe những chuyện lớn đã xảy ra ở bên ngoài mấy ngày nay.”
“Chẳng phải dạo này ngươi cũng không nghe được gì về chuyện bên ngoài giống ta hả?” Mạnh Thanh La trả lời, kéo tay Yến Tu Trúc uống liền mấy ngụm hết luôn canh gà trong bát.
"Nhưng Tam Nguyệt có đi ra ngoài mà!"“Nói đi, mấy ngày nay dưỡng thương ở nhà khiến ta ngột ngạt sắp chết rồi này.” Dù chỉ là mấy tin đồn nhảm nhí cũng được.
“Được thôi.” Yến Tu Trúc gật đầu: “Ngươi... có còn trách Mạnh tướng quân không?”
Mạnh Thanh La suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu, lúc này tâm trạng của nàng cực kỳ bình tĩnh: "Không trách nữa!"
Hắn ta cho nguyên chủ máu thịt, nàng mượn thân thể của nguyên chủ, mặc dù nàng không thể gọt xương trả cha, lóc thịt trả mẹ giống như Na Tra trong tiểu thuyết thần thoại kia.Dưới sự chăm sóc "cưỡng chế" của người nhà và Yến Tu Trúc, Mạnh Thanh La vẫn nằm trên giường làm một em bé ngoan ngoãn.
"Ta đỡ hơn nhiều rồi, đã không sao nữa, ta có thể tự ăn được!" Mạnh Thanh La nhìn Yến Tu Trúc đang bưng bát, muốn tự tay đút canh gà cho nàng thì không nói nên lời.
Ba ngày nay hắn không đi đâu cả, chỉ giám sát nàng thôi.
Mà sau khi công khai thân phận trước mặt cả nhà, hắn hoàn toàn buông thả rồi, ngày nào cũng nói nàng là người bệnh, cái này không được làm, cái kia cũng không được làm.Nhưng nàng cũng đã chịu một roi ác liệt của hắn ta, suýt thì mất nửa cái mạng, coi như nàng cũng trả đủ cho hắn ta rồi.
Sau khi lên kinh thành, nàng đã trộm sạch mọi thứ trong phủ tướng quân, cứu Liễu tổ mẫu về, còn đánh hắn ta một trận, trả thù cho nguyên chủ.
Còn một việc nữa, đó chính là tìm ra hung thủ đã đầu độc mẹ ruột nàng là Liễu thị.
Những thứ khác, nên để Mạnh tướng quân tự mình ra tay rồi.Yến Tu Trúc sẽ không nói cho nàng biết, vốn là hắn muốn phái Tam Nguyệt đi trùm bao tải bắt Mạnh Thượng Phi tới, nhưng hắn sợ nàng không vui, dù sao hắn ta cũng là cha ruột của nàng.
Nên trùm hay không trùm cũng khiến hắn phải đau đầu.
“Ta ăn xong rồi, ngươi mau nói cho ta biết đi.” Mạnh Thanh La tìm không thấy khăn lau miệng nên tiện tay kéo tay áo Yến Tu Trúc lau miệng luôn.
Yến Tu Trúc: "..."