Tướng Môn Mãnh Nữ: Dẫn Theo Manh Bảo Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 303 - Chương 303: Quả Thật Là Một Nhân Vật Vừa Sang Vừa Hèn

Chương 303: Quả Thật Là Một Nhân Vật Vừa Sang Vừa Hèn
Chương 303: Quả Thật Là Một Nhân Vật Vừa Sang Vừa Hèn
canvasb2b3030.pngQuả thật ℓà một nhân vật vừa sang vừa hèn.

Không biết ông chủ này ℓà nam hay nữ, già hay trẻ, xấu hay đẹp đây?

Mạnh Thanh La không khỏi có chút tò mò về người đó!

canvasb2b3031.pngNhưng chưởng quầy không ngờ rằng Mạnh Thanh La đã mang theo ℓượng hàng hóa dùng trong hai tháng, mà trong trà ℓâu ℓại không có nhiều bạc trắng như vậy nên ông ta phải đi một chuyến nữa đến Di Hồng viện để gom đủ số bạc cho ℓượng cao dưỡng nhan trong hai tháng của nàng.

Mạnh Thanh La cầm lấy số bạc mới kiếm được trên tay, vui vẻ rời đi.

Trên đường đi, Mạnh Thanh La hỏi Nhị Lang về việc điêu khắc ngọc, Nhị Lang thừa nhận rằng hắn ta đã có ý tưởng này từ lâu, nhưng hắn ta không dám nhắc đến trước mặt gia đình vì chưa có cơ hội thực hiện.

Bây giờ cơ hội đã đến rồi, hắn ta đương nhiên muốn nắm bắt nó.

Có ước mơ là chuyện tốt, Mạnh Thanh La động viên hắn ta một chút, hai huynh muội trò chuyện, rất nhanh đã về đến nhà.
“Nô tỳ cũng không rõ lắm, Thái hậu lão nhân gia chỉ nói là người thấy trong người không hơi khó chịu, còn lại cũng không nói thêm gì nữa.”

Ngoại trừ Hoàng đế bệnh nặng không thể xuống giường được, đoàn người nhanh chóng đi đến Thọ Khang cung của Thái hậu, nhìn thấy Thái hậu nương nương rất yếu ớt đang nằm đó rên rỉ.

“Tổ mẫu, người sao vậy?” Yến Tu Trúc bước tới hỏi.

"Cả người ta chỗ nào cũng thấy không thoải mái!" Thái hậu tức giận nhìn Tô ma ma: “Ngươi mời tới đây à? Gan to thật đấy, chưa có sự đồng ý của ai gia mà đã dám tự tiện làm chủ rồi.”
Chất nhi nhỏ bé đáng yêu ngoan ngoãn nhà hắn ta đã học được thói xấu rồi!

Chẳng qua hắn ta nghe nói Mạnh thần y chính là đích trưởng nữ của Mạnh tướng quân mới nảy sinh chút tò mò về nàng, cho nên mới muốn gặp lại nàng lần nữa thôi mà.

Lại cho là hắn ta muốn nghe nàng nói về cái gì mà sống sống chết chết đấy, hắn ta vẫn chưa chán sống mà!

Tiết lão đầu tức giận bước tới bắt mạch cho Hoàng thượng, sau đó sửa lại đơn thuốc trước đó một chút, ném đơn thuốc mới vừa kê cho Kim công công rồi quay người rời đi.
Tổ mẫu và Dương thị đang đứng trước cửa viện tử ngóng trông, thấy hai người đã bình an trở về, mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong cung.

Yến Tu Trúc đưa Tiết lão đầu vào tẩm cung của Hoàng đế.

Trên long sàng, Hoàng đế nằm nửa người ôm tấm chăn mỏng, vẻ mặt yếu ớt, nghe thấy tiếng bước chân Kim công công đưa người vào mà không thông báo gì gì, biết ngay là chất nhất của mình đã đưa thần y về, lập tức mở mắt ra.
Hoàng đế ngượng ngùng nhìn tiểu lão đầu đang tức giận, vừa rồi hắn ta không có ý đó, nhưng miệng hắn ta nhanh hơn não.

Trước khi Tiết lão đầu đi, Tô ma ma đã đến.

"Ôi, Thế tử, may mà vừa lúc Tiết thần y còn chưa đi, Thái hậu nương nương nói người thấy trong người không khỏe, nhưng lại không chịu mời ngự y, nhất định phải mời Tiết thần y sang xem giúp.”

"Tổ mẫu (mẫu hậu) làm sao vậy?" Yến Tu Trúc và Hoàng đế sốt ruột vội vàng hỏi.
Nhìn về phía sau Yến Tu Trúc, nhìn thấy Tiết lão đầu, ánh mắt thất vọng: "Trúc Nhi, tại sao hôm nay lại là Tiết thần y?"

Tiết lão đầu: Ta đi nhé?

Yến Tú Trúc trợn mắt, cố ý chọc tức hắn ta: "Hoàng bá bá, không được nghe những lời nói thẳng thắn trượng nghĩa của Mạnh thần y nên trong lòng ngài cảm thấy không thoải mái sao?”

Hoàng đế:"…"


Tô ma ma: Khó cho bà ấy quá!

Yến Tú Trúc: "..."

Tiết ℓão đầu: Ta đi nhé?







Bình Luận (0)
Comment